🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Diệp Thanh vẫn luôn chú ý đến hành động của Giang Cẩm Hoa, cô bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh, không hiểu sao cứ có cảm giác bản thân chẳng khác nào nhành cây trong tay Giang Cẩm Hoa - bất cẩn một chút là sẽ bị nàng bẻ gãy.

 

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh không khỏi rùng mình một cái.

 

Còn ông lão với Chu Nhị Tình thì vẫn nhìn Diệp Thanh chằm chằm, thấy cô chưa hiểu ý, ông lão lại cười nịnh nói: "Ân nhân, nữ nhi ta vẫn chưa lập gia đình, hôm nay người đã cứu mạng cả nhà chúng ta, hay là sau này để Nhị Tình đi theo người nhé?"

 

Diệp Thanh lập tức hiểu ý ông ta, vội nhíu mày từ chối: "Sao có thể thế được? Sao ông lại có thể vì báo ân mà ép nữ nhi mình làm chuyện nó không muốn?"

 

"Không ép, Nhị Tình nó cũng tình nguyện." Nói rồi, ông lão quay sang hỏi nữ nhi: "Nhị Tình, con tự nói đi."

 

Chu Nhị Tình lén liếc nhìn Diệp Thanh một cái, thấy dáng người cô cao gầy, ngũ quan thanh tú, dù quần áo trên người không hẳn sạch sẽ nhưng vẫn chỉnh tề hơn nhiều Càn Nguyên chạy nạn khác, huống hồ gương mặt ấy lại vô cùng xinh đẹp.

 

Chu Nhị Tình khẽ cười với Diệp Thanh, sau đó lại hơi ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Đến lượt Diệp Thanh ngây người, cô gái này mới gặp cô được một lúc, sao đã "phải lòng" cô rồi?

 

Diệp Thanh vội xua tay từ chối: "Không được không được, ta đã thành thân rồi, phu nhân của ta còn đang ngồi đằng kia kìa, sao có thể nhận thêm Khôn Trạch khác?"

 

"Ân nhân, để con bé đi theo bên người là được, Nhị Tình nó không cần danh phận đâu." Ông lão vẫn cố thuyết phục.

 

Diệp Thanh tiếp tục lắc đầu, "Không được, không được, ta sợ phu nhân, mọi chuyện trong nhà đều là phu nhân ta làm chủ, ông đừng hại ta nữa, lát nữa phu nhân ta nổi giận là ta tiêu đời đấy."

 

Diệp Thanh thật sự không nói dối, cô vất vả lắm mới kéo độ thiện cảm của Giang Cẩm Hoa về 0, đừng vì chuyện vớ vẩn này mà tụt về số âm nữa, cô sẽ khóc mất.

 

Ông lão hiển nhiên cũng không ngờ Diệp Thanh - người vừa ra tay không nương tình với bọn cướp - lại là kiểu sợ thê như vậy, nhất thời ngơ ngác đứng yên tại chỗ, há miệng mà không biết nói gì.

 

Diệp Thanh vội vàng nói tiếp: "Cứu mọi người chỉ là tiện tay thôi, thật sự không cần báo đáp, đừng báo đáp nữa, báo đáp nữa là ta gặp chuyện thật đấy."

 

Nói rồi, Diệp Thanh vội vã làm động tác mời, ý bảo hai người mau đi đi, đừng gây họa cho cô.

 

Ông lão thấy Diệp Thanh có vẻ rất gấp, hình như thực sự sợ cái vị nữ Khôn Trạch xinh đẹp bên kia, ông chỉ biết thở dài một tiếng, kéo nữ nhi rời đi đầy thất vọng, xem ra con đường gả con để kết thân với Diệp Thanh là không đi được rồi.

 

Diệp Thanh thấy hai người kia đã đi xa, lúc này mới hơi thở phào một hơi, chỉ là khi cô xoay đầu lại đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Giang Cẩm Hoa thì toàn thân lại thấy tê rần.

 

Diệp Thanh cười cười với Giang Cẩm Hoa, xách đồ trong tay đi tới bên cạnh nàng.

 

"Cẩm Hoa, ngươi xem ta tìm được gì này, trong hành lý của mấy người kia có hơn nửa bao tạp lương, còn có một gói thịt heo khô nữa." Diệp Thanh giống như đang dâng bảo vật, đưa đồ trong tay cho Giang Cẩm Hoa xem.

 

Khóe môi Giang Cẩm Hoa hơi cong lên, vừa bẻ nhành cây trong tay, vừa tiện tay ném vào đống lửa.

 

Diệp Thanh nhìn nhành cây bị nàng bẻ gãy, sống lưng càng thêm lạnh, lại gượng cười mấy tiếng với Giang Cẩm Hoa.

 

Lúc này Giang Cẩm Hoa mới ngẩng mắt nhìn cô, "Ồ, nói chuyện xong với cô nương nhà người ta rồi à?"

 

"Không có, không có, chỉ là ông lão lớn tuổi rồi, miệng thích nói linh tinh, ngươi đừng nghĩ nhiều." Diệp Thanh đặt đồ xuống, xoa xoa tay giải thích.

 

"Hừ, ta có gì mà phải nghĩ nhiều, ngươi muốn thế nào thì thế ấy." Giang Cẩm Hoa nói xong thì cũng không nhìn Diệp Thanh nữa, tiếp tục chăm chú ném nhành cây vào lửa.

 

Diệp Thanh thấy nàng thực sự giận rồi, vội vã xích lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Giang Cẩm Hoa, "Đừng thêm củi nữa, thêm nữa thì cái miếu nhỏ này cháy mất."

 

Ánh mắt Giang Cẩm Hoa rơi lên cổ tay mình, nàng khẽ mím môi, xoay cổ tay hai vòng, dễ dàng rút khỏi tay Diệp Thanh.

 

Diệp Thanh vốn cũng không nắm chặt, thấy sắc mặt Giang Cẩm Hoa dịu xuống, vội vàng dịu giọng giải thích: "Những lời ta nói với ông lão đó đều là thật, ta đối với các Khôn Trạch khác hoàn toàn không có tâm tư gì cả. Nói tóm lại, suốt đoạn đường này ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc bất kỳ Khôn Trạch hay Trung Dung nào khác, điểm này ngươi cứ yên tâm."

 

Nghe xong, Giang Cẩm Hoa nhướng mày, "Thế nào? Chỉ là suốt đoạn đường này thôi à? Đến phía Nam rồi thì ngươi định hoa tâm ong bướm?"

 

"Đương nhiên không phải, đoạn đường này ngươi cũng thấy rồi đấy, ta đâu có phải kẻ háo sắc. Đến đâu cũng như nhau, ta tuyệt đối sẽ không trêu chọc người khác." Diệp Thanh kiên nhẫn giải thích tiếp.

 

Khóe môi Giang Cẩm Hoa cong lên một chút, rất nhanh lại thu lại, "Ừ, biết rồi."

 

Nói xong, nàng liền bế tiểu bảo bối đang ngồi bên cạnh cầm nhành cây vẽ vời, "Đi ngủ thôi."

 

Tiểu bảo bối mờ mịt nhìn tỷ tỷ mình, "Nhưng mà muội còn chưa buồn ngủ mà."

 

"Không buồn ngủ cũng phải ngủ." Giang Cẩm Hoa dứt khoát phủ quyết, bế tiểu bảo bối vào trong chăn.

 

Tiểu bảo bối chỉ có thể mơ mơ màng màng theo tỷ mình đi ngủ, chủ yếu là vì bức tranh vẽ em bé bằng nhành cây của đứa nhỏ còn chưa hoàn thành.

 

Diệp Thanh cũng thấy hơi mơ hồ, "Biết rồi" là ý gì? Chắc là hết giận rồi nhỉ?

 

Thật ra Giang Cẩm Hoa nghe xong lời giải thích thì sớm đã không còn tức giận nữa, mấy câu sau chỉ là cố tình trêu Diệp Thanh mà thôi.

 

Nàng cũng biết chuyện vừa nãy tám phần là do ông lão dẫn nữ nhi tự tìm đến, Diệp Thanh hoàn toàn vô tội. Nhưng nàng vẫn cố giữ bộ mặt lạnh lùng, muốn xem thử Diệp Thanh có chịu giải thích hay không. Kết quả? Giang Cẩm Hoa rất hài lòng.

 

Diệp Thanh không chỉ giải thích, mà còn sợ nàng hiểu lầm đến mức cuống cả lên, giải thích đến lúng túng vụng về, trông vậy mà lại có chút đáng yêu.

 

Nghĩ tới đây, khóe môi Giang Cẩm Hoa lại cong lên lần nữa.

 

Ngay sau đó nàng lại nhớ đến một câu khác của Diệp Thanh - "không phải người háo sắc", điều này quả thực là thật. Suốt đoạn đường này Diệp Thanh đối với nàng luôn giữ lễ độ, thậm chí lúc nàng vào kỳ mẫn cảm, Diệp Thanh cũng chưa từng chiếm nàng chút tiện nghi nào.

 

Ngược lại chính là nàng, đã để lại không ít vết đỏ trên cổ Diệp Thanh rồi...

 

Giang Cẩm Hoa vội vàng dừng lại dòng suy nghĩ đang trôi dạt, không để bản thân tiếp tục nhớ đến những chuyện xảy ra mấy ngày trong kỳ mẫn cảm nữa, lúc này nàng mới cảm thấy mặt mình không còn nóng bừng nữa.

 

Diệp Thanh thấy hai người kia đã ngủ, liền ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa canh chừng. Một lúc sau, Diệp Thanh nghe thấy phía sau vang lên một câu nói khe khẽ: "Lát nữa gọi ta dậy thay ngươi, ta ngủ trước đây."

 

Thấy Giang Cẩm Hoa không còn làm ngơ với mình nữa, Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: "Được, lát nữa ta sẽ gọi ngươi."

 

Bên kia, lão nam nhân vừa về đến nơi đã liên tục thở dài: "Cũng đúng thôi, ân nhân là người có bản lĩnh lớn như vậy, người ta không để ý đến chúng ta cũng là chuyện bình thường. Ai, đáng tiếc thật."

 

Lão vừa nói vừa quay sang nhìn Chu Nhị Tình: "Nhị Tình, mau lấy tro đen bôi lên mặt, cẩn thận đừng để kẻ xấu để ý."

 

"Vâng..." Chu Nhị Tình không tình nguyện lắm, vẫn phải cúi xuống vốc một nắm tro đen dưới đất bôi lên mặt.

 

"Cha, vậy cha nói chúng ta còn có thể đi theo ân nhân không?" Chu Thế Long hỏi.

 

"Không biết nữa, nhưng mấy ngày tới chắc bọn họ sẽ chưa rời đi đâu. Thứ nhất là bên ngoài tuyết vẫn chưa tan hết, đường rất khó đi. Thứ hai là hình như có người bên họ bị thương. Chúng ta tranh thủ mấy ngày này đi lại trước mặt ân nhân nhiều một chút, có quen mặt cũng tốt."

 

"Vâng vâng." Chu Thế Long gật đầu liên tục.

 

Mà đúng như lão nam nhân nói, Diệp Thanh và mọi người cũng ở lại trong ngôi miếu đổ nát đó thêm năm ngày nữa. Tuyết bên ngoài gần như đã tan hết, mà thương thế của Tống Chiêu cũng dần khá lên.

 

Sáng sớm hôm đó, ăn sáng xong, Diệp Thanh đã sớm đi tới chỗ Tống Chiêu.

 

"Cũng đã bảy tám ngày rồi, gần như có thể tháo chỉ được rồi. Vết thương của ngươi hồi phục rất tốt, thêm mười mấy ngày nữa là khỏi hẳn. Đúng lúc hôm nay tháo chỉ, chúng ta cũng sắp lên đường rồi." Diệp Thanh vừa tháo băng gạc vừa nói.

 

Tống Chiêu cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Thanh, nghe cô không nhắc đến chuyện mang mình theo, trong lòng có chút thất vọng. Nhưng nghĩ đến việc Diệp Thanh chỉ tình cờ gặp đã cứu mạng mình, Tống Chiêu đã vô cùng cảm kích, không dám mơ xa chuyện được theo cùng.

 

"Đa tạ chủ nhân, vết thương của ta hồi phục được thế này đều là nhờ người cứu giúp." Tống Chiêu vội vã đa tạ.

 

"Thân thể ngươi vốn cũng không tệ, nếu không thì đâu hồi phục nhanh như vậy."

 

Thể trạng Tống Chiêu tốt là một phần, nhưng Diệp Thanh cũng nghi ngờ việc nàng hồi phục nhanh có liên quan đến nước linh tuyền, vì mấy ngày nay Tống Chiêu ăn uống sinh hoạt đều giống họ, dùng toàn nước linh tuyền.

 

Diệp Thanh cẩn thận gỡ lớp băng gạc ra, dùng i-ốt sát trùng vết thương hai lần, rồi mới nhẹ nhàng tháo chỉ vết khâu. Sau đó, cô lại tiếp tục khử trùng vết thương, cuối cùng băng bó lại cẩn thận.

 

Khi Diệp Thanh quay về bên đống lửa, Giang Cẩm Hoa thấp giọng hỏi: "Ngựa và xe ngựa của chúng ta phải làm sao?"

 

Diệp Thanh lập tức hiểu được ý Giang Cẩm Hoa. Trước đây chỉ có ba người họ, muốn che giấu gì cũng dễ. Bây giờ có thêm người ngoài, xe ngựa không thể đột ngột xuất hiện. Dù chỉ là làm bộ, cô cũng phải kéo xe ngựa từ bên ngoài vào.

 

Diệp Thanh chớp mắt với Giang Cẩm Hoa, "Yên tâm, lát nữa ta sẽ ra ngoài kéo xe về."

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, "Ừ."

 

Diệp Thanh ngồi bên đống lửa trầm ngâm một lúc, quyết định cải tiến chiếc xe ngựa.

 

Suốt mấy ngày qua, cô cũng đã quan sát kỹ Tống Chiêu, cảm thấy cô ta là người đáng tin, có thể mang theo cùng. Hiện tại có thêm một nữ Càn Nguyên, độ an toàn của đội ngũ càng cao. Diệp Thanh nghĩ đã đến lúc đổi xe ngựa, số lượng ngựa cũng có thể tăng lên hai con, như vậy không chỉ đi nhanh hơn mà cả bốn người đều có chỗ ngồi, cũng thoải mái hơn.

 

Nghĩ vậy, Diệp Thanh bắt đầu chọn lựa trong bảng hệ thống, quả thật tìm được một chiếc xe ngựa có mui che. Bên trong không quá rộng nhưng đủ chỗ cho bốn, năm người, chỗ ngồi bên ngoài có thể ngồi thêm hai người đánh xe. Dưới xe còn có một thùng lớn để đựng hành lý, hình dạng cũng không quá nổi bật.

 

Diệp Thanh nhìn giá đổi, chiếc xe này cần 15 điểm đổi thưởng, nghĩ ngợi một lúc rồi nghiến răng bấm đổi.

 

Ngay sau đó, trong đầu cô vang lên âm thanh máy móc của hệ thống: "Chúc mừng thân ái đã dùng 15 điểm đổi thưởng thành công đổi được một chiếc xe ngựa. Hiện còn lại 77 điểm."

 

Diệp Thanh liếc bảng hệ thống, lại tốn thêm 5 điểm đổi lấy thức ăn cho ngựa, bò và gà. Sau khi đổi xong những thứ đó, cô còn lại 72 điểm đổi thưởng.

 

Diệp Thanh sắp xếp xong bữa ăn cho đám động vật trong không gian, lúc này mới quay sang nói với Giang Cẩm Hoa: "Ngươi và Dạng Dạng cứ đợi ở đây, ta đi kéo xe ngựa về."

 

Giang Cẩm Hoa gật đầu, "Được."

 

Diệp Thanh ra khỏi miếu, đi thẳng về phía xa.

 

Trong miếu, lão nam nhân thấy Diệp Thanh và mọi người sắp rời đi, vội vàng nói với người nhà: "Nhanh lên, chúng ta cũng mau thu dọn đồ đạc, đi theo sau ân nhân."

 

"Dạ, cha." Chu Thế Long vội vàng thu dọn hành lý, giờ hắn chỉ mong được theo Diệp Thanh.

 

Vài hôm trước, lão cũng từng bóng gió nói với Diệp Thanh về việc muốn đi cùng, nhưng bị cô từ chối. Tuy vậy, ông không nản lòng, nghĩ rằng đi theo sau Diệp Thanh cũng là một cách hay. Dù sao từ đây về phía Nam cũng chỉ có mấy con đường, đi cùng đường cũng hợp lý.

 

Thế là cả ngôi miếu nhỏ lập tức trở nên bận rộn, chỉ có Tống Chiêu là chẳng có tinh thần gì, nằm bò trên đất như một chú chó nhỏ ốm yếu.

 

Diệp Thanh đi đến nơi xa, trực tiếp lấy hai con ngựa ra từ trong không gian. Cô lại gọi chiếc xe ngựa vừa đổi ra, sau đó buộc xe vào hai con ngựa rồi mới dắt chúng quay lại ngôi miếu đổ nát.

 

Đến cửa miếu, Diệp Thanh không vội vào, mà vén rèm xe ngựa lên xem thử bên trong. Ngoại hình chiếc xe này bình thường, thậm chí hơi thô kệch, nhưng bên trong lại sạch sẽ vô cùng. Hai bên có chỗ ngồi, nếu không ngồi thì trải chăn đệm ra là có thể nằm nghỉ ngay bên trong, còn ấm áp hơn kiểu xe ngựa trần trước kia, Diệp Thanh thấy rất hài lòng.

 

Cô nhanh chóng vào trong gọi người, "Cẩm Hoa, ra giúp một tay dọn đồ, xe ngựa ở ngoài rồi."

 

"Được." Giang Cẩm Hoa biết rõ họ cần diễn một chút, vội vàng bê nồi niêu chén bát ra ngoài. Khi nàng ra đến nơi nhìn thấy chiếc xe ngựa do hai con ngựa kéo thì lập tức ngẩn người.

 

Lúc này Diệp Thanh cũng ôm hai cái chăn bông đi tới, thấy Giang Cẩm Hoa nhìn xe ngựa đờ đẫn thì nhỏ giọng nói: "Xe ngựa mới đổi, dưới gầm xe có hòm đựng đồ, cứ bỏ đồ vào đó đi."

 

Nói rồi Diệp Thanh vén rèm xe lên, mở hòm dưới sàn ra.

 

Giang Cẩm Hoa liếc Diệp Thanh thêm mấy lần, sau đó mới đặt đồ vào trong xe ngựa. Nàng không nói gì cũng không hỏi gì, đi cùng Diệp Thanh vào miếu lấy nốt hành lý còn lại.

 

Lão thấy Diệp Thanh bắt đầu chuyển đồ, cũng vội vã bê đồ chất lên xe lừa nhà mình.

 

Chu Thế Long nhìn thấy xe ngựa của Diệp Thanh, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Cha, cha xem xe ngựa của ân nhân thật tốt, là loại kín bốn phía, bên trong chắc chắn rất ấm áp."

 

Lão đá hắn một cái giục: "Nói nhảm, ân nhân là người bình thường sao? Người ta có xe ngựa thì có gì lạ, mau chất đồ lên, lát nữa đừng để không đuổi kịp họ."

 

"Vâng vâng." Chu Thế Long vội vàng gật đầu đáp lời.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.