Tiểu Nguyệt Lượng đưa tay nhỏ chỉ vào đống đồ chơi, gương mặt tỏ vẻ hờn dỗi như muốn nói rằng nếu mommy không cho chơi ngay, bé sẽ giận thêm lần nữa.
Mạc Du Tâm nghe con gọi “mami” rõ ràng, lòng hạnh phúc đến mức không nói nên lời. Cô bế bé lên cao, cười tươi như đứa trẻ, rồi ôm con vào lòng hôn lên đôi má bầu bĩnh vài cái thật kêu. Chỉ khi Tiểu Nguyệt Lượng giục thêm, cô mới thả bé xuống đống đồ chơi.
Nhìn thấy cả một “kho báu” trước mắt, đôi mắt to tròn của cô nhóc sáng rực. Bé hết cầm một chú rùa nhỏ chơi đùa, lại nắm lấy chú chim cánh cụt lắc qua lắc lại, miệng bi bô, còn liên tục giục mommy:
“Mami… ơi! Chơi… nha~”
Mạc Du Tâm bị sự đáng yêu của con làm tan chảy. Cô ngay lập tức ngồi xuống, cùng Tiểu Nguyệt Lượng chơi đùa, hai mẹ con nhanh chóng trải đầy đồ chơi ra khắp ghế sofa.
Cô cầm một chú hổ nhồi bông màu hồng, làm bộ gầm gừ, đùa với con:
“Nhìn này, Tiểu Nguyệt Lượng! Hổ lớn đến ăn bảo bối của mommy đây, gầm gừ~”
“Ka ha ha~ Mami ơi, ăn~” Cô nhóc cười không ngừng, nhưng cũng hơi sợ chú hổ nhồi bông. Bé cúi người, nhổm cái mông nhỏ lên, bò quanh ghế sofa để tránh “hổ lớn”.
Triệu Anh Chi ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh này thì cười đến không khép miệng lại được. Những ngày vui vẻ như thế này, bà chưa từng dám nghĩ tới trước đây.
Thấy con gái sợ hổ, Mạc Du Tâm đổi sang một chú gấu trúc ngắn ngủn, vẫy vẫy trước mặt con, tiếp tục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763196/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.