Quả nhiên, Tiểu Nguyệt Lượng sau khi ngủ dậy liền ngồi trên giường ngẩn ngơ một lúc. Bé nhìn quanh phòng, thấy bà nội Triệu Anh Chi và dì Lý Tú Anh ở bên cạnh, rồi dụi dụi mắt. Bé đảo mắt một vòng, phát hiện không thấy mommy mình đâu, liền mếu máo, nhìn bà nội nói: “Bà nội, ya ya… mami!”
Triệu Anh Chi thấy cháu gái còn chưa tỉnh hẳn, sợ bé khóc, vội vàng bế bé lên dỗ dành: “Mommy con đi mang cơm cho mẹ Ngữ Băng rồi. Một lát nữa mommy sẽ về chơi với con, được không?”
Tiểu Nguyệt Lượng lắc lắc cái đầu nhỏ, giơ tay chỉ ra ngoài phòng: “Nhìn, ya ya… mami! Chơi!”
Triệu Anh Chi bật cười bất lực, đành bế cháu ra phòng khách.
Nhưng ra đến nơi, Tiểu Nguyệt Lượng vẫn không thấy mommy mình đâu. Bé lại giơ tay chỉ về phía nhà bếp, sau đó là nhà vệ sinh.
Triệu Anh Chi nhìn bé mà không nhịn được cười, khẽ thở dài: “Con bé này, người thì nhỏ xíu mà trí nhớ tốt ghê. Yêu mommy quá rồi, vừa tỉnh dậy là đòi tìm ngay.”
Nói rồi, bà bế bé đi một vòng cả nhà vệ sinh, nhưng vẫn không thấy Mạc Du Tâm đâu. Nhìn bé con mếu máo, chuẩn bị bật khóc, thì đúng lúc cửa nhà vang lên tiếng mở.
Đôi mắt Tiểu Nguyệt Lượng lập tức sáng rực, chân ngắn trong lòng bà nội đạp loạn xạ, giơ tay chỉ về phía cửa, hét lên bằng giọng ngọng nghịu: “Nhìn! Ya ya… mami!”
Triệu Anh Chi bật cười, bế bé đi ra: “Được rồi, để bà bế con ra gặp mommy nha, đồ nhỏ dính mommy của bà.”
Vừa thấy Mạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-a-vuon-truong-trong-sach/2763198/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.