Cô lon ton chạy tới trước mặt mẹ, liếc trái liếc phải rồi bất ngờ nói:
“Mẹ ơi, mấy hôm không gặp con suýt không nhận ra mẹ!”
Mẹ Tả vẫn đang bực, chẳng thèm phản ứng.
Tả Dữu không bỏ cuộc, tiếp tục làm trò, khoa trương cảm thán:
“Hóa ra mẹ càng ngày càng trẻ càng xinh! Đẹp đến mức con cứ tưởng là chị gái cùng ba khác mẹ của con ấy chứ! Mẹ vừa đẹp vừa trẻ thế này, con phải làm sao đây trời ơi!”
Phụ nữ ai chẳng thích được khen trẻ đẹp, nhất là với mẹ Tả – người đã có tuổi.
Dù biết con gái đang giở trò nịnh nọt, bà vẫn bị chọc cười, nhịn không nổi bật cười khúc khích.
Không khí trong phòng khách theo đó cũng dịu đi hẳn.
Tả Dữu thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, anh ba Tả Dục Kiệt nhìn cô đầy nể phục.
“Chuyện xong hết rồi, mấy người đứng đó làm gì cho chướng mắt vậy?” –
Mẹ Tả bĩu môi, ra hiệu cho ba Tả và mấy đứa con trai ngồi xuống, ai nấy lập tức ngoan ngoãn như học sinh tiểu học.
Đủ mặt cả nhà, mẹ Tả là chủ nhà nhìn một vòng, tuy vẫn chưa nguôi bực vì ba Tả và ba ông con trai “mềm lòng”, nhưng bà cũng không còn muốn đánh Tả Dữu nữa.
Tuy vậy, bà vẫn cau mày nghiêm giọng nhắc:
“Lần sau không được liều mạng như hôm qua nữa. Nếu con dám coi thường tính mạng mình thêm lần nào nữa… hừ hừ.”
Về phần “hừ hừ” sau đó là cái gì, Tả Dữu không biết, mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-tra-xanh-phan-dien-cong-chua-khong-ngan-mot-ai/2847432/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.