Một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến, hai đứa nhỏ dùng sức vỗ tay, Thiên Bảo đưa d.a.o cho Thư Nhan: "Mẹ mau cắt bánh ngọt."
"Chỉ có thể ăn một chút thôi, nếu không sẽ không ăn được cơm." Thư Nhan cắt cho mỗi người một miếng nhỏ, buổi tối ăn quá nhiều đồ ngọt không tốt.
Phương Trạch Vũ còn đặc biệt làm cho Thư Nhan một bát mì trường thọ, nhìn rất nóng hổi, Thư Nhan nhìn anh cười, gắp một đũa lên ăn.
"Ngon quá." Món này thực sự rất ngon.
Ăn cơm tối xong, hai đứa nhỏ đi tắm trước, cô và Phương Trạch Vũ thu dọn bát đũa. Ở trong phòng bếp, Phương Trạch Vũ phụ trách rửa sạch bát, Thư Nhan phụ trách lau khô, có chút hình ảnh trong phim thần tượng.
"Hôm nay em rất vui."
Tay rửa chén dừng một chút, Phương Trạch Vũ cười yếu ớt nói:
"Em vui là được rồi, anh chỉ sợ... Anh không hay nói chuyện, anh sợ làm em không vui vẻ." Mao Vệ Bình không chỉ một lần nói anh là một khúc gỗ, ngay cả lãng mạn cũng không biết.
"Ai bảo em thích anh." Thư Nhan cố ý thở dài một hơi.
Phương Trạch Vũ ở bên cạnh làm thế nào cũng không kìm nén được ý cười, khóe miệng nhếch lên.
Rửa chén xong, Thư Nhan rót hai ly rượu vang đỏ đi ra ban công, đưa một ly cho Phương Trạch Vũ. Bên cạnh còn có chút vắng vẻ, không nhìn thấy ánh đèn đường cùng ánh đèn nơi những căn nhà nối liền nhau, nhưng lại có thể nhìn thấy sao đầy trời, điều này mấy chục năm sau ở Nam Thành tuyệt đối không thấy được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-chinh-nha-giau/2741499/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.