Xuống núi, sự đau đớn trong đầu lại trỗi dậy, lại khiến tôi không nhịn được phát điên !
Tôi dùng hết sức nắm chặt Tương Thiên kiếm, không có lí do lại bắt đầu thù hận với thế giới !
Trên đường lớn, âm thanh gọi nhau không ngừng bên tai, nhưng vào đến tai tôi, lại trở nên chói tai vô cùng, hận không thể giết hết những người ở đây, để thế giới này chỉ còn lại mỗi mình tôi !
Tôi nhìn thấy trong mắt nhiều người lộ vẻ sợ hãi với tôi, bọn họ từng người một hoảng sợ nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của tôi và bạch y của tôi, giống như nhìn thấy một quái vật, hơn nữa có người nhìn tôi rồi lẩm bẩm nghị luận.
“Câm miệng hết cho ta !” Tôi bừng bừng tức giận !
Thế giới trở nên tĩnh lặng trong chốc lát. Tôi cầm kiếm bước đi từng bước, nhìn ánh mắt sợ hãi của bọn họ ! Là sự sợ hãi từ trong xương tủy ! Tôi lạnh lùng cười, đau đớn trong đầu lớn dần lên !
Giết ! Giết ! Giết ! Giết bọn chúng ! Mộ Thiên Vẫn !
Tôi nhanh chóng rút Tương Thiên kiếm chém xuống kẻ đứng gần tôi nhất đang chuẩn bị đi !
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét thê lương vang lên, không ngừng đâm thẳng vào tai tôi ! Mọi người kinh hoàng chạy loạn khắp nơi !
Tôi vung kiếm, mũi kiếm sắc nhọn xuyên qua thân thể từng người từng người một ! Tôi dùng hết sức toàn thân để giết chóc ! Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn giết bọn họ !
Giết ! Giết !
“Đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-thoi-khong-tu-la-chi-nu/1167023/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.