Quan trọng là tai họa sắp đến, thời gian còn lại của bọn họ không nhiều.
Cố Tâm Nguyệt không muốn dây dưa với bọn họ nữa, phải có thư hòa ly trong tay trước, sau đó nàng mới có thể thoải mái rút đao báo thù.
"Nhưng cũng không cần phải đưa hết ba mẫu ruộng chứ, sau này các ngươi sẽ sống thế nào?" Cố Nhị Dũng cũng phản đối.
Tống Thanh Hoan nghe Cố Nhị Dũng nói, nàng ấy xấu hổ chui vào chăn âm thầm rơi nước mắt.
Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, cố tỏ ra thoải mái cười nói: "Chỉ là ba mẫu ruộng mà thôi, đổi lại một muội muội về nhà giúp chúng ta, đáng lắm, nhị ca không biết việc buôn bán gia vị của muội kiếm được bao nhiêu tiên hay sao? Sách tranh của Tống Dập kiếm được bao nhiêu tiền hay sao? Muội muội quay về vừa khéo có thể giúp chúng ta trông hài tử, tất nhiên là rất đáng!"
Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh dường như đã bị thuyết phục.
Cũng đúng, đã có bản lĩnh kiếm tiền thì ba mẫu ruộng đó có là gì.
Cùng lắm thì sau này muốn trồng trọt, bọn họ tự mua lại là được.
Tống Thanh Hoan trốn trong chăn nghe Cố Tâm Nguyệt nói vậy, trong lòng nàng ấy bỗng thấy dễ chịu hơn hẳn.
Nàng ấy lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Tâm Nguyệt.
Một thứ tình cảm khác lạ dâng trào trong đáy mắt.
Nếu một ngày nào đó, nàng ấy có thể trở nên tự tin và mạnh mẽ như tấu tử thì tốt biết mấy.
Đoàn người chậm rãi đi đến thôn Lưu Gia.
Người đi tới chính là Lưu Thị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2777489/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.