Buổi chiều tối, Cố Tâm Nguyệt đang ở nhà vừa dọn dẹp xong, chuẩn bị nấu bữa tối. Nàng bỗng nghe Tống Thanh Hoan từ bên ngoài chạy vào: "Cố thúc, Cố ca ca, hai người mau đến tiệm xem, có người đến gây chuyện, tiệm bị đập phá rồi."
Cố Tâm Nguyệt vội vàng chạy ra khỏi bếp: "Có chuyện øì vậy?"
"Muội cũng không biết, đang làm ăn ngon lành, bỗng nhiên có mấy người đến đập phá tiệm, muội vội vàng chạy về tìm hai người." Tống Thanh Hoan vừa nói vừa khóc. Cố Tâm Nguyệt thấy vậy, vội vàng cởi tạp dề trên người xuống, dặn dò Tống Thanh Hoan: "Muội ở nhà trông hai hài tử, khóa cửa lại, ta đi theo cha và ca ca muội đến xem sao."
Nói xong, ba người vội vã chạy về phía tiệm.
Vừa chạy đến đầu phố, từ xa, nàng đã thấy cửa tiệm bị vây kín mít.
Cố Tâm Nguyệt bước nhanh đến, vừa đi vừa gặp Tống Dập đang từ thư viện chạy đến, hai người cùng nhau đẩy đám đông đang hóng chuyện ra, đi vào tiệm.
Chỉ thấy rau trong tiệm rơi đầy đất, rổ đựng rau cũng bị lật đổ trên sàn. Cố Nhị Dũng và Cố Tam Thanh ngồi ủ rũ tức giận ở một bên, Hứa Thị đang cúi đầu khóc.
Cố Tâm Nguyệt vội vàng bước lên, kéo Hứa Thị lên: "Mẫu thân, mẫu thân có bị thương ở đâu không?”
Hứa Thị lau mặt, giọng nhỏ nhẹ: "Mẫu thân không sao, vừa rồi hai ca ca của con đều bảo vệ mẫu thân, chỉ là cả hai đứa đều bị thương."
Nghe vậy, Cố Tâm Nguyệt và Tống Dập vội vàng đi kiểm tra vết thương của Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-toi-nam-mat-mua-ta-tru-luong-thuc-nuoi-nhai-con/2777661/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.