“Đứa nhỏ này ta mua được từ chợ đen, trước kia từng là một dược nhân, đã bị thử nghiệm hơn một ngàn loại dược liệu. Điều kỳ lạ là, dù chưa hề qua điều trị gì, độc tố trong cơ thể nó lại âm thầm tiêu tan. Nghĩ đến, đứa nhỏ này quả thật không tầm thường.”
“Thành chủ, tiểu nữ nhà ta từng mắc chứng thích ngủ, tìm danh y khắp nơi mà không ai chữa được.”
Xa Chí khẽ ngẫm nghĩ: “Chuyện này ta cũng từng nghe qua. Nhưng nhìn nữ nhi ngươi hiện tại hoạt bát thế kia, chẳng giống người từng mang bệnh.”
Trần Nguyên Phúc nói: “Là từ khi đứa nhỏ kia đến, con bé mới có chuyển biến tốt. Giờ đã không khác người thường. Tại hạ vẫn đang cố tìm nguyên do, chỉ là… không biết có liên quan đến việc đứa nhỏ đó từng bị thử nghiệm dược hay không. Hiện tại, nơi giam cũ của nó cũng đã bị dời đi.”
“Trên đời này, có quá nhiều chuyện không thể lý giải được,” Xa Chí nhẹ giọng đáp.
Xa Chí từ xa nhìn về phía đình hóng gió, nơi mấy đứa nhỏ đang cười đùa vui vẻ. Tiểu Tước đứng bên cạnh mấy anh chị em Trần gia, trông có vẻ rụt rè và trầm mặc, nhưng hiếm hoi thay, trên khuôn mặt cậu lại có chút ý cười.
“Đám người kia đúng là điên rồi, lại đem một đứa nhỏ như thế làm dược nhân.”
“Hồi trăm năm trước, ba thành liên thủ truy bắt tàn dư của hang đá, vốn tưởng chúng đã mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn âm thầm thực hiện mấy chuyện này.”
Xa Chí không nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-gia-toc-phan-dien/2752837/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.