Thẩm Tương Nghi cảm thấy nàng đang tự đào hố cho mình, mà còn phải nhắm mắt nhảy vào trong.
“Hay là cô nương... quen tính toán?”
“Không, không, thế này là được.”
Nàng hồi tưởng dáng vẻ phương sĩ trên chợ kia, căng da đầu thử đưa tay vào lòng bàn tay Bùi Vấn An.
Bùi Nhị cụp mắt xuống nhìn đầu ngón tay nàng xẹt qua lòng bàn tay, như có như không đặt lên, tay lần lượt chuyển động, nhẹ nhàng vu.ốt ve theo vân lòng bàn tay, ngón tay hắn hơi lạnh, ngón tay nàng lại ấm áp. Đan vào nhau mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Nơi xa truyền đến chút tiếng mõ, nhà Phật giảng lục căn thanh tịnh, tiếng lộp bộp như gõ vào trống gỗ.
Thẩm Tương Nghi mắt nhìn mắt, tim nhìn tim, nhưng ánh mắt kia cứ lơ lửng ở nơi không nên lơ lửng.
Người trước mắt tay vừa dài vừa thẳng, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn như bạch ngọc thượng đẳng. Nhiều năm cầm bút nên trong lòng bàn tay có vết chai mỏng.
A, ngươi đừng nói, đây là tay Thủ phụ tương lai đó, cảm giác sờ lên không giống người thường, cảm xúc không mềm không cứng, khô ráo ấm áp. Thẩm Tương Nghi không khỏi xoa thêm vài vòng.
Đối với số mệnh này, vân tay của Bùi Nhị có thể thấy rõ, chạy dài không ngừng. Nếu chỉ tay có thể nhìn ra vận mệnh con người. Vậy chỉ tay của Bùi Nhị thì như nào cũng phải con cháu đầy đàn, giàu sang sung túc, sống thọ làm chủ.
Nhưng ngẫm lại kết cục của hắn trong sách, không khỏi khiến người ta thổn thức.
Bùi Vấn An thấy đầu ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-mary-sue-bo-tron-voi-nam-hai/2703528/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.