Trong mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn, người nhà họ Cố đều cùng phe với Sở Tương, tuy cô ta không phải là người có tiền, nhưng cô ta tự nhận mình chưa từng có tâm tư leo lên cành cao gì hết, huống hồ Sở Tương đã nói chuyện khó nghe đến thế rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất có cốt khí mà nói: "Mấy người cứ yên tâm, tôi sẽ không nợ tiền nhà họ Cố, cho dù là cần mười năm hay hai mươi năm, tôi cũng sẽ trả lại tiền cho mấy người."
Ý tứ bên ngoài chính là cô ta đã đồng ý với cách nói của Cố Hành, vậy thì đương nhiên cô ta sẽ không dây dưa với Cố Giác nữa.
Kết quả này khiến Cố Hành tạm hài lòng, trời đã tối nên Cố Hành lái xe đưa Sở Tương về.
Ngồi ở ghế phụ, Sở Tương lặng lẽ nhìn góc nghiêng khuôn mặt với những đường nét lạnh lùng của người đàn ông, rồi lại lặng lẽ nhìn thêm vài lần nữa.
Đến lúc đèn đỏ, Cố Hành nhìn cô: "Có chuyện gì muốn nói à?"
Sở Tương không nhịn được, nói: "Anh Cố thật sự không cần tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn để nói về chuyện hôn ước với Cố Giác vì tôi đâu, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn hủy bỏ hôn ước."
Trong đáy mắt cô tràn đầy sự chân thành, không hề miễn cưỡng cũng không có bất kỳ ý tứ hờn dỗi nào, cô thật sự muốn hủy bỏ hôn ước.
Cố Hành không cần phải hỏi tại sao, dù sao Cố Giác cũng không làm được mấy việc mà người bình thường sẽ làm, nếu bất kỳ cô gái nào khác là vị hôn thê của Cố Giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798898/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.