🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi còn trẻ, vì sở thích mà Trần Uyển Nhu đã đặc biệt học nấu ăn một thời gian. Khi đó bà ấy vừa mới kết hôn, đang trong giai đoạn mặn nồng với Cố Triều Dương, bà ấy thật sự rất thích cảm giác nấu ăn cho người mình yêu.

Nhưng khi ấy công việc của Cố Triều Dương quá bận rộn, Trần Uyển Nhu thường xuyên nấu cả bàn thức ăn mà vẫn không đợi được ông ấy về nhà ăn, dần dần, bà ấy mất luôn hứng thú với chuyện nấu nướng.

Hôm nay lại mang kỹ năng nấu ăn đã giấu nhiều năm ra dùng, là vì bà ấy cảm thấy đây là thời điểm mà mình bắt buộc phải ra tay.

Bữa cơm gia đình này, một là để hàn gắn quan hệ giữa hai anh em Cố Hành và Cố Giác, hai là để xoa dịu quan hệ giữa Cố Giác và Sở Tương.

Trần Uyển Nhu tính toán rất kỹ: Cố Giác có anh trai là Cố Hành che chở, lại có tiểu thư nhà họ Sở làm vị hôn thê, dù sau này Cố Giác có không làm nên trò trống gì thì chắc chắn cũng sẽ sống rất tốt.

Không hề nói quá, Trần Uyển Nhu vì cậu con trai út Cố Giác mà đã tốn biết bao tâm huyết.

Bà ấy đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy Cố Hành đưa Sở Tương vào nhà, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Giác đâu.

Trần Uyển Nhu hỏi Cố Hành: "A Hành, em con đâu rồi?"

"Con không biết." Cố Hành kéo ghế ra cho Sở Tương ngồi, đợi cô ổn định xong thì anh mới ngồi vào ghế đối diện – vị trí mà anh luôn ngồi mỗi khi về nhà.

Trần Uyển Nhu ngồi bên trái Sở Tương, vừa cười vừa rót cho cô một ly nước, rồi không hài lòng liếc nhìn Cố Hành: "Cố Giác học hành vất vả, hơn nữa dạo này còn ở ký túc xá, không biết đã khổ sở thế nào rồi. Con đã đưa Tương Tương về thì sao không tiện thể đợi em con luôn?"

Cố Hành đáp: "Nó nói muốn thoát khỏi con để tự lập. Ăn cơm ở nhà thôi mà, không có con dẫn đường thì chắc nó vẫn nhớ đường về."

Trần Uyển Nhu: "..."

Thằng con trai lớn này thật sự chẳng để cho bà ấy một tí thể diện nào trước mặt người ngoài.

Sở Tương muốn cười mà không dám, cúi đầu uống nước, giả vờ không hiểu tình cảnh mẹ hiền con thảo giữa Trần Uyển Nhu và Cố Hành. Thực ra, nếu không phải vì Cố Hành, căn bản cô sẽ không tới nhà họ Cố ăn bữa cơm này.

Trần Uyển Nhu biết không thể chiếm được lợi thế từ Cố Hành. Tính cách của anh thật sự rất giống với cha chồng của bà ấy. Bà ấy hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào. Khi chưa lấy chồng, bà ấy được nhà mẹ đẻ chiều chuộng; sau khi lấy chồng, lại được chồng nâng niu. Nên khi đối mặt với kiểu đàn ông không nghe lời thế này, ngoài việc giận dỗi trong lòng, bà ấy cũng chẳng còn cách nào khác.

Dù sao thì bà ấy cũng không phải kiểu người ngày ngày cúi đầu phục tùng chồng, ngoan ngoãn đến mức còn hơn cả nha hoàn thời phong kiến như mẹ chồng mình, đúng kiểu tam tòng tứ đức quá mức lố bịch.

Sở Tương gần uống hết cả ly nước rồi.

Cố Hành lên tiếng: "Mẹ, đồ ăn nguội hết rồi."

Lúc này Trần Uyển Nhu mới nhận ra, trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng, tươi tắn nói với Sở Tương: "Tương Tương, con chưa từng thử món dì nấu đúng không? Không biết có hợp khẩu vị con không, mau ăn thử xem. Nếu thích món nào thì ăn nhiều vào, còn nếu không thích thì cứ nói với dì, lần sau dì sẽ nấu món con thích."

Sở Tương lúc này mới cầm đũa lên, cô thử miếng thịt kho, lập tức mỉm cười nói: "Ngon lắm ạ."

Dù ngon hay không, trong hoàn cảnh thế này, tất nhiên chỉ có thể nói là ngon.

Trần Uyển Nhu vô cùng vui mừng trong lòng. Không phải tự khen mình, nhưng với sự nghiêm túc luyện tập nấu nướng khi còn trẻ, làm sao bà ấy có thể nấu dở được chứ?

Bà ấy nhẹ nhàng kéo mấy món ngon đến trước mặt Sở Tương, liên tục bảo cô ăn nhiều hơn. Bầu không khí trên bàn ăn có vẻ rất hài hòa, nhưng đúng lúc ấy, Trần Uyển Nhu lại quay sang nhìn Cố Hành đang yên lặng, mở miệng nói: "A Hành, mẹ thấy bây giờ em con thật sự rất quyết tâm muốn làm nên sự nghiệp. Là người nhà, mẹ nghĩ chúng ta nên ủng hộ nó, con thấy sao?"

Cố Hành đặt đũa xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Ủng hộ cái gì ạ?"

Trần Uyển Nhu mỉm cười: "Hồi đó trước khi con tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, chẳng phải cũng nhờ sự giúp đỡ của ông nội để tự mình lập ra một công ty game đúng không? Mẹ nhớ sau này công ty đó được con sáp nhập vào doanh nghiệp nhà họ Cố, giờ đã trở thành một công ty con của nhà mình rồi. A Hành, con bận rộn suốt ngày như vậy, chi bằng để em con chia sẻ bớt áp lực với con, coi như là cho nó rèn luyện."

Sở Tương âm thầm chú ý đến chuyện này – dĩ nhiên cô biết công ty game đó, dù sao cô cũng là một tín đồ mê game.

Nghe nói hồi còn học đại học, Cố Hành và bạn học thành lập một công ty phần mềm máy tính nhỏ, sau đó tuyển thêm người, rồi bắt đầu phát triển game gốc. Một trò chơi pixel giải đố nhỏ của họ khi ra mắt đã gây sốt trong cộng đồng.

Đến khi Cố Hành tiếp nhận sự nghiệp từ cha, công ty game có tên "Hắc Bạch thành" này được sáp nhập thành công ty con của tập đoàn họ Cố và đến nay vẫn còn ra game mới.

Dĩ nhiên, so với quy mô toàn tập đoàn nhà họ Cố thì "Hắc Bạch thành" không quan trọng lắm, nhưng hiện tại quy mô của công ty con này cũng chẳng hề nhỏ.

Ngay khi nghe đến ba chữ "Hắc Bạch thành", Sở Tương bất giác nhớ đến nhiều chuyện hơn, trong cốt truyện gốc, sau khi Cố Hành tỉnh lại từ vụ tai nạn xe và còn đang nằm viện, Cố Giác lại muốn giải tán "Hắc Bạch thành" để tái cơ cấu thành một công ty giải trí – làm đại diện cho nữ chính bước chân vào giới showbiz. Khi đó, Cố Hành kiên quyết phản đối.

Chính vì chuyện đó mà mối quan hệ giữa Cố Giác và Cố Hành càng thêm căng thẳng.

Lúc ấy, Trần Uyển Nhu chỉ biết khuyên Cố Hành nên an tâm dưỡng thương, đừng lo nghĩ nhiều. Nhưng khi nhìn thấy công ty do chính tay mình sáng lập bị người khác phá hủy, Cố Hành đã dần bước lên con đường đối đầu với nam chính, cũng là con đường hắc hóa.

Bây giờ thì cốt truyện đã thay đổi, chuyện của "Hắc Bạch thành" cũng bị nhắc đến sớm hơn.

Trần Uyển Nhu vẫn đang khuyên nhủ Cố Hành: "Dù viết thế nào thì chữ 'Cố' cũng là một nhà, con với Cố Giác là anh em ruột, đánh gãy xương còn dính gân, A Hành, con làm việc cực khổ như vậy, thì nên huấn luyện Cố Giác từ sớm, sau này nó có thể xử lý công việc trong công ty giúp con, con cũng sẽ đỡ vất vả hơn. Như vậy chẳng phải rất tốt à?"

Cố Hành uống một ngụm nước, không nói gì.

Trần Uyển Nhu quả đúng là người mẹ thương con, vì Cố Giác mà nói không ngừng nghỉ.

Sở Tương không chắc Cố Hành có bị bà ấy thuyết phục hay không.

Khóe môi Cố Hành hơi động đậy: "Chuyện này..."

Bất chợt, bàn tay đang cầm ly nước của anh khựng lại, rồi từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía cô gái đang ngồi đối diện.

Trần Uyển Nhu hỏi: "Chuyện này làm sao?"

Cố Hành siết chặt tay cầm ly, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy lần, đến chính anh cũng cảm thấy giọng mình hơi nghẹn. Anh khẽ ho một tiếng, nói: "Không có gì."

Dưới gầm bàn, Sở Tương đúng lúc thu chân lại.

Cô mỉm cười rạng rỡ nói với Trần Uyển Nhu: "Con có biết công ty mà anh Cố sáng lập hồi đại học, đến giờ ở trường con vẫn có nhiều người nhắc đến chuyện anh ấy khởi nghiệp từ khi còn trẻ như vậy, ai cũng nói là rất giỏi ạ."

Trần Uyển Nhu mỉm cười, cảm thấy Sở Tương đúng là một đứa trẻ ngây thơ: "Con thật sự nghĩ A Hành là lập nghiệp từ hai bàn tay trắng à? Nếu không có ông nội của nó âm thầm giúp đỡ phía sau, thì nó cũng chẳng thể khởi nghiệp thuận lợi đến vậy đâu."

Cố Hành không nói gì.

Sở Tương chớp mắt: "Dì Cố, chắc chắn là dì nhầm rồi. Anh Cố là người giỏi nhất trong tất cả những người con từng gặp, anh ấy đâu cần ai giúp đỡ đâu. Với anh Cố, tất nhiên lập nghiệp từ bánh tay trắng không phải vấn đề, đúng không, anh Cố?"

Cố Hành nhìn sang, đôi mắt đen rơi vào nụ cười rạng rỡ của cô gái đối diện, dường như anh chỉ hờ hững "ừ" một tiếng, rồi lại cúi đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm nước lạnh.

Cảm giác bàn chân của cô gái chạm vào chân anh dưới gầm bàn như vẫn còn đó, như thể đang hiện rõ mồn một.

Trần Uyển Nhu thì không ngây thơ như Sở Tương, bà ấy vẫn bướng bỉnh nói: "Sở Tương à, con nghĩ anh Cố của con giỏi quá rồi đấy. Lúc nó còn học đại học vẫn chỉ là một thằng nhóc non nớt thôi, khởi nghiệp đâu có đơn giản vậy? Nếu Cố Giác có nguồn lực hỗ trợ, thì đương nhiên nó cũng có thể làm nên chuyện ở tuổi này."

Trong lòng Sở Tương khẽ cười lạnh, cái tên đầu óc toàn nghĩ chuyện yêu đương như Cố Giác ấy à, nếu không phải được ánh sáng của nhân vật chính bảo kê trong tiểu thuyết thì thôi khỏi nói đến chuyện lập nghiệp.

Trần Uyển Nhu lại vỗ vỗ tay Sở Tương, nói tiếp: "Dì nghĩ thế này, A Hành có ông nội giúp đỡ thì Cố Giác cũng có anh trai giúp đỡ, thế mới tốt chứ. Dù sao thì Cố Giác cũng là em trai của A Hành, chắc chắn là có thiên phú hơn người."

Trong mắt Trần Uyển Nhu thì con trai út của bà ấy cái gì cũng tốt.

Sở Tương bất ngờ nói với giọng khoa trương: "Vâng, dì Cố nói đúng lắm! Cố Giác mới là người giỏi nhất thế giới! Cả thế giới này chỉ có mình anh ấy thông minh nhất!"

Khóe mắt Cố Hành khẽ giật.

Trần Uyển Nhu vui mừng: "Phải đấy, Cố Giác nhà dì không phải là không muốn làm việc nghiêm túc, thật ra nó thông minh lắm."

Sở Tương cười nhẹ: "Vậy thì dì Cố tuyệt đối đừng xem thường anh ấy nhé. Cố Giác thông minh đến vậy thì chắc chắn còn giỏi hơn cả anh Cố. Dù không có sự giúp đỡ của anh Cố, anh ấy cũng có thể tự mình lập nên nghiệp lớn!"

Rồi cô nói tiếp: "Nếu dì nhất quyết muốn anh Cố giúp đỡ, chẳng phải là đang coi thường khả năng của Cố Giác ư? Con thì tin rằng, dù không dựa vào ai, Cố Giác vẫn có thể thành công bằng chính năng lực của mình!"

Nụ cười trên mặt Trần Uyển Nhu bắt đầu không tự nhiên nữa: "Chuyện này... không thể nói vậy được..."

Sở Tương cầm tay bà ấy: "Sao lại không nói được chứ? Con còn nghe nói rồi – bây giờ Cố Giác dọn ra khỏi nhà họ Cố là để tự lập, tự mình tạo dựng sự nghiệp. Tư tưởng giác ngộ này cao đến mức nào chứ! Chỉ riêng điều này thôi thì anh ấy đã hơn đứt mấy cậu ấm chỉ biết ăn bám gia đình rồi! Dì Cố, chắc dì phải tự hào vì có một người con trai độc lập, kiên cường như vậy chứ?"

Mi mắt Trần Uyển Nhu khẽ giật giật.

Bà ấy còn biết nói gì nữa?

Cố Hành vẫn ngồi thẳng lưng, im lặng nhìn Sở Tương nói linh tinh mà chẳng để bà ấy chen lời vào, thậm chí chính anh cũng không nhận ra rằng trong đôi mắt lạnh nhạt của anh đã dần mất đi vẻ xa cách vốn có.

Đúng lúc này, nhân vật "phá bĩnh" lại xuất hiện.

Cố Giác như được tiêm máu gà, hăng hái đi vào, nhìn Trần Uyển Nhu rồi nói lớn: "Sở Tương nói đúng! Con không cần ai giúp đỡ cả, con nhất định có thể tự mình tạo dựng sự nghiệp!"

Không rõ Cố Giác đã nghe lén bao lâu, khi quay sang nhìn Sở Tương, ánh mắt anh ta có phần phức tạp.

Anh ta chưa từng nghĩ rằng trong tất cả mọi người, người tin tưởng anh ta nhất có thể làm nên chuyện, lại là Sở Tương – người mà trước đây anh ta luôn coi thường.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.