Khi còn trẻ, vì sở thích mà Trần Uyển Nhu đã đặc biệt học nấu ăn một thời gian. Khi đó bà ấy vừa mới kết hôn, đang trong giai đoạn mặn nồng với Cố Triều Dương, bà ấy thật sự rất thích cảm giác nấu ăn cho người mình yêu.
Nhưng khi ấy công việc của Cố Triều Dương quá bận rộn, Trần Uyển Nhu thường xuyên nấu cả bàn thức ăn mà vẫn không đợi được ông ấy về nhà ăn, dần dần, bà ấy mất luôn hứng thú với chuyện nấu nướng.
Hôm nay lại mang kỹ năng nấu ăn đã giấu nhiều năm ra dùng, là vì bà ấy cảm thấy đây là thời điểm mà mình bắt buộc phải ra tay.
Bữa cơm gia đình này, một là để hàn gắn quan hệ giữa hai anh em Cố Hành và Cố Giác, hai là để xoa dịu quan hệ giữa Cố Giác và Sở Tương.
Trần Uyển Nhu tính toán rất kỹ: Cố Giác có anh trai là Cố Hành che chở, lại có tiểu thư nhà họ Sở làm vị hôn thê, dù sau này Cố Giác có không làm nên trò trống gì thì chắc chắn cũng sẽ sống rất tốt.
Không hề nói quá, Trần Uyển Nhu vì cậu con trai út Cố Giác mà đã tốn biết bao tâm huyết.
Bà ấy đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy Cố Hành đưa Sở Tương vào nhà, nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Giác đâu.
Trần Uyển Nhu hỏi Cố Hành: "A Hành, em con đâu rồi?"
"Con không biết." Cố Hành kéo ghế ra cho Sở Tương ngồi, đợi cô ổn định xong thì anh mới ngồi vào ghế đối diện – vị trí mà anh luôn ngồi mỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798904/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.