Trên xe.
Cố Hành nói: "Tôi đưa em đến bệnh viện."
Sở Tương vội vàng đáp: "Em chỉ bị hơi đau chân thôi, không cần đến bệnh viện đâu. Hơn nữa, em rất ghét mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện."
Tại đoạn chờ đèn đỏ phía trước, Cố Hành dừng xe, im lặng nhìn cô.
Sở Tương chớp đôi mắt đen láy, dáng vẻ đáng thương nói: "Em sợ đến bệnh viện, chúng ta đừng đi có được không?"
Ánh mắt của Cố Hành thoáng ngẩn ngơ trong khoảnh khắc ấy.
Dáng vẻ sắp khóc của cô lúc này giống hệt với hình ảnh trong giấc mơ của anh.
Như thể một góc kín đáo sâu nhất trong lòng bị ai đó nhìn thấu, Cố Hành thu lại ánh mắt đang nhìn cô. Yết hầu anh hơi động, giọng khàn đi đôi chút: "Vậy tôi đưa em đến hiệu thuốc mua ít thuốc vậy."
Gần đó có một hiệu thuốc. Cố Hành nói với nhân viên rằng Sở Tương bị trật chân nên họ đưa cho cô thuốc bôi ngoài da.
Nhưng tuy trông Sở Tương có vẻ thông minh, lại khá vụng về trong thao tác, cộng thêm không gian trong xe chật hẹp, việc tự bôi thuốc vào cổ chân trở nên lúng túng, lúc thì làm rơi chai thuốc, lúc lại nhăn mặt vì động tác vụng về khiến chỗ đau bị kéo căng.
Cố Hành không chịu nổi nữa, ngồi vào băng ghế sau của xe cùng cô. Anh cúi người xuống nhưng bàn tay sắp chạm vào mắt cá chân cô lại dừng lại giữa không trung, dường như hơi do dự, không dám chạm vào.
Sở Tương đảo mắt, dứt khoát nhấc chân đặt ngang lên đùi anh.
Cố Hành: "......"
Hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798910/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.