🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng hôm sau, trợ lý Doãn đã đợi Cố Hành đến công ty đúng tám giờ ba mươi phút. Như mọi khi, Cố Hành vẫn đúng giờ đến từng phút, không đến sớm hơn mà cũng chẳng đến muộn.

Trợ lý Doãn không ngủ ngon cả đêm, đầu óc toàn nghĩ liệu sếp mình có đang gặp "kiếp đào hoa" nào không. Thậm chí trong mơ còn thấy Cố Hành lên trang nhất báo, tiêu đề là: [Rơi vào bẫy mỹ nhân, toàn bộ tài sản bị lừa sạch. Từng là một tinh anh thương trường, cuối cùng phải nhặt rác kiếm sống.]

Anh ấy bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, trằn trọc không ngủ lại được. Cuối cùng, vợ anh ấy đá anh ấy ra khỏi giường giữa đêm và bắt anh ấy ra ngoài ngủ trên ghế sofa.

Sáng nay, anh ấy vội vàng chạy đến cạnh Cố Hành, nhỏ giọng hỏi: "Tổng giám đốc Cố, chuyện của người bạn kia... đã giải quyết xong chưa ạ?"

Cố Hành liếc anh ấy một cái, đi vào thang máy, giọng nhàn nhạt: "Gần như xong rồi."

Trợ lý Doãn cũng bước vào theo, ấn tầng nhưng đầu óc cứ quanh quẩn suy nghĩ: "Gần như xong là sao?!"

Với tính cách từ trước đến nay của Cố Hành, chẳng phải gặp yêu ma quỷ quái là đều lạnh lùng nói "Không" sao? Hay là... anh già rồi, đến mức "đói bụng ăn quàng" rồi?

Không thể nào! Không lẽ anh lại không nhìn ra được cô gái đó đang cố tình quyến rũ mình?

Trợ lý Doãn lại nhớ tới cuộc gọi không lâu trước đây của Trần Uyển Nhu, nhờ anh ấy khuyên Cố Hành đi xem mắt. Lúc đó anh ấy còn nghĩ, bảo tổng giám đốc Cố đi xem mắt còn khó hơn chuyện sao Hỏa đâm vào Trái Đất.

Nhưng hiện tại... anh ấy lại lén liếc nhìn Cố Hành. Có lẽ, tổng giám đốc Cố cũng nên có bạn gái rồi...

Đúng lúc thang máy chuẩn bị đóng cửa, một cô gái lao tới, hét lên: "Chờ đã!"

Cửa thang máy mở ra lại, một cô gái trông xinh xắn, đáng yêu đứng chặn cửa, không cho đóng lại. Nhưng khác hẳn với gương mặt dễ thương, ánh mắt cô đầy giận dữ nhìn thẳng vào người trong thang máy.

Trợ lý Doãn nhận ra ngay – đây chính là cô gái từng bưng cà phê và tự vấp ngã ngay trên mặt sàn.

Còn sắc mặt Cố Hành không hề thay đổi tí nào, chắc anh đã quên mất cô gái chỉ gặp một lần này là ai rồi.

Hiện giờ là giờ làm việc, chẳng ai dám đến muộn hơn sếp. Thế nên, khi thấy một "nữ chiến sĩ" dám chắn cửa thang máy ngăn sếp mình lại, những người đang còn ngái ngủ trong sảnh lập tức bừng tỉnh, tỏ ra đầy hứng thú.

Trợ lý Doãn mỉm cười lịch sự, nhắc nhở: "Cô Lộc, hiện tại cô đã không còn là nhân viên của công ty chúng tôi nữa."

Lộc Tiểu Mãn đã nhận được thông báo sa thải từ trước, hôm nay cô ta chỉ đến hoàn tất thủ tục cuối cùng để nhận tiền trợ cấp thôi việc. Từ khi vào công ty này với tư cách là một thực tập sinh từ trường danh tiếng, công việc của cô ta chỉ xoay quanh pha trà rót nước, làm những việc vặt không tên.

Bị đồng nghiệp coi thường cũng không sao, dù chỉ là pha trà, cô ta vẫn làm hết sức nghiêm túc. Nhưng cô ta không hiểu vì sao mình lại đột nhiên bị đuổi việc. Sau đó, có người lén mách rằng cô ta đã đắc tội với người ở bên trên, bị chỉ đích danh phải sa thải.

Sau đó Lộc Tiểu Mãn tìm đọc sơ yếu công ty, thấy ảnh của Cố Hành, lúc đó cô ta mới giật mình nhận ra rằng mình từng gặp người này. Khi ấy cô ta chỉ sơ ý, suýt đụng phải anh, lẽ nào chỉ vậy mà anh ghi hận đến mức đuổi việc mình ư?

Cô ta trừng mắt nhìn Cố Hành, ánh mắt bộc lộ rõ sự không phục và bướng bỉnh: "Dù anh có là ông chủ ở đây thì đã sao? Tôi thi vào công ty này bằng năng lực, chẳng lẽ chỉ vì tôi không biết nịnh hót như người khác, không có bối cảnh thì anh có thể tùy tiện đuổi việc tôi à?"

Mọi người xung quanh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. Cô gái này đúng là trong sáng thoát tục thật, nhưng mà... ngây thơ đến mức đáng sợ!

Những điều cô ta nói chẳng phải là những lời vô nghĩa sao?

Cố Hành là ông chủ, anh muốn đuổi ai thì đuổi được người đó chứ còn gì nữa!

Lông mày Cố Hành hơi nhíu lại. Bình thường anh là người kiệm lời, ít biểu lộ cảm xúc, nhưng lúc này sự khó chịu của anh gần như khiến tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng.

Thế nhưng, tuy trong lòng Lộc Tiểu Mãn kia cũng có hơi sợ hãi, nhưng vẫn cứng cỏi mà cắn răng lên tiếng: "Có thể trong mắt những người giàu như các anh, sự tồn tại của những người dân bình thường như chúng tôi chỉ như chuyện một ý nghĩ thoáng qua. Nhưng tôi chỉ muốn nói với anh rằng, cho dù tôi không giàu có như mấy người, tôi cũng tuyệt đối không phải con rối để mặc anh gọi đến thì đến, xua đi thì đi!"

Bên trong sảnh lập tức im phăng phắc.

Mắt chị lễ tân bỗng nhiên sáng như đèn pha ô tô: "Khoan đã, sao thấy tình tiết này quen quen thế nhỉ?"

Chị ta lập tức rút điện thoại ra, mở một ứng dụng đọc truyện, tìm lại cuốn tiểu thuyết đang đọc dở trong danh sách đọc. Quả nhiên, lật vài trang liền thấy đến đoạn nữ chính "tiểu bạch thỏ" bị tổng tài đòi sa thải.

Trong truyện, nữ chính cũng cứng cỏi đứng trước mặt tổng tài như Lộc Tiểu Mãn lúc này. Ban đầu tổng tài tức giận, nhưng sau đó lại cười tà mị: "Thú vị đấy, chưa từng có người phụ nữ nào dám nói chuyện với tôi như vậy."

Thế là nữ chính không những không bị đuổi, mà còn trở thành trợ lý thân cận của tổng tài, ngày ngày chịu "tra tấn" ngọt ngào từ anh ta.

Tên truyện ấy là: [Bá đạo tổng tài yêu tôi: Cô vợ yêu kiều nghìn tỷ, mua một tặng một].

Lộc Tiểu Mãn đầy khí phách, nhìn thẳng vào Cố Hành, chẳng khác nào một nhành mai cứng cỏi giữa tuyết lạnh, kiên cường bất khuất.

Ngay lúc cao trào của "vở kịch", một tiếng hút từ ống hút vang lên, thu hút toàn bộ ánh mắt trong sảnh.

Sở Tương hôm nay búi tóc củ tỏi, mặc một chiếc áo phông trắng in hình mèo dễ thương, quần short bò cực ngắn để lộ vòng eo mảnh mai và đôi chân dài thẳng tắp, trắng trẻo. Dưới chân là đôi giày trắng, trông trẻ trung đầy sức sống.

Cô đứng giữa sảnh, tay cầm ly trà sữa gần cạn. Có vẻ do mải mê xem kịch quá nên không để ý mình đã hút đến giọt cuối cùng, tiếng rít từ ống hút khiến cô hơi ngượng.

Chạm phải ánh mắt của Cố Hành, cô giật giật khóe môi, cố gắng nặn ra một nụ cười không được tự nhiên lắm.

Cố Hành thu lại ánh nhìn, cuối cùng cũng mở miệng: "Trợ lý Doãn, tôi không cảm thấy cô Lộc có bất kỳ năng lực nào phù hợp với công việc nào ở công ty chúng ta. Làm phiền cậu nhắc nhở lại các đối tác hợp tác của công ty, nếu một nơi có thể chấp nhận kiểu nhân viên như vậy thì tôi không nghĩ họ là đối tác đáng để làm ăn cùng."

Trợ lý Doãn gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Hai mắt Lộc Tiểu Mãn tràn đầy hoang mang. Một lúc sau cô ta mới phản ứng được rằng nếu những lời này của Cố Hành truyền ra ngoài, thì sau này cô ta rất khó xin việc tại bất kỳ công ty lớn nào nữa. Biết đâu những công ty nhỏ hơn cũng chẳng dám nhận cô ta.

Cô ta giận dữ hét lên: "Cố Hành, anh thật là ỷ thế h**p người!"

Nhưng không ai để tâm đến cô ta.

Trợ lý Doãn đã sai người gọi bảo vệ.

Cố Hành thì quay sang nhìn Sở Tương, giọng dịu hẳn đi: "Lại đây."

Ánh mắt tò mò lập tức đổ dồn về phía Sở Tương, không hiểu cô là ai của Cố Hành. Nhưng nhìn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, phần lớn mọi người đều đoán cô chắc là người thân của sếp lớn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.