🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Tương bước nhanh mấy bước về phía trước, rồi mới nhớ ra là cách đây không lâu cô vừa bị trật chân. Cô khựng lại một lát, liếc mắt nhìn Cố Hành, sau đó cố ý đi chậm lại, làm như chân mình vẫn chưa khỏi hẳn.

Dường như trong đáy mắt Cố Hành thoáng hiện ý cười.

Bảo vệ đến rất nhanh, họ mời Lộc Tiểu Mãn rời đi nhưng cô ta vẫn chưa hết giận, phải chỉ tay mắng Cố Hành mới hả giận.

Trợ lý Doãn nói: "Hiện tại cô gái này không còn là nhân viên công ty chúng tôi."

Quy định của công ty họ luôn rất nghiêm ngặt, người không phải nhân viên thì trừ khi có lời mời hoặc là đối tác hợp tác, bình thường tuyệt đối không được tự tiện vào ra.

Nghe vậy, bảo vệ cũng không ngại ngùng gì nữa, hai người kéo Lộc Tiểu Mãn đi. Cô ta bắt đầu giãy giụa: "Các người đều là một lũ cùng một giuộc, a dua nịnh hót! Đây là xã hội pháp trị! Cố Hành, anh có dọa tôi cũng vô ích, tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục anh!"

Trợ lý Doãn khẽ giật khóe mắt.

Cái cô Lộc Tiểu Mãn này đang nói gì vậy?

Không khuất phục Cố Hành? Nghe cứ như là Cố Hành đã làm gì cô ta, chỉ để ép cô ta thần phục mình vậy.

Lộc Tiểu Mãn vùng vẫy, tay chân loạn xạ, suýt nữa đánh trúng người bên cạnh. Cố Hành tiến lên một bước, giơ tay ra che chắn Sở Tương, không để cô gái điên kia có cơ hội chạm vào cô.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc anh đưa tay ra, dường như Sở Tương hiểu lầm gì đó, cô cũng đưa tay ra theo, thế là tay hai người chạm vào nhau, nắm lấy nhau một cách tự nhiên.

Cơ thể Cố Hành hơi cứng lại.

Trợ lý Doãn quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Sở Tương bị kéo vào thang máy, rồi cửa thang máy đóng lại. Anh ấy đứng ngoài xoa xoa mắt, cứ cảm thấy hình như mình vừa thấy được cảnh Cố Hành... nắm tay một cô gái? Chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Bên trong thang máy rất yên tĩnh.

Tay Sở Tương lúc nãy vẫn cầm trà sữa, nên còn hơi lạnh. Nhưng bàn tay của cô nhanh chóng được bàn tay người đàn ông truyền hơi ấm sưởi ấm dần lên.

Sở Tương ngẩng đầu cười ngây thơ: "Anh Cố thật tốt, lo lắng chân em không tiện, sợ em ngã nên còn nắm tay đỡ em nữa."

Tay Cố Hành vẫn không buông, như thể có gì đó giữ lấy khiến anh không thể buông ra.

Không khí trong thang máy dường như cũng ấm lên.

Cố Hành cúi đầu nhìn cô, giọng trầm thấp hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Sở Tương trả lời: "Sáng nay dì Cố đến tìm em, biết buổi sáng em không có tiết học nên nhất quyết đòi đưa em đến công ty anh xem thử. Nhưng vừa mới dẫn em đến cửa công ty thì dì ấy nhận được cuộc gọi của Cố Giác rồi vội vàng rời đi, bảo em ở công ty đợi dì ấy quay lại."

Người không phải nhân viên không được tùy tiện ra vào công ty nhưng là mẹ của ông chủ, đương nhiên Trần Uyển Nhu có quyền dẫn người đến bất cứ lúc nào.

Cố Hành khẽ động tay khi nắm lấy tay cô, vẫn cảm thấy nhiệt độ tay cô hơi thấp. Anh nhận lấy ly trà sữa lạnh còn sót lại trong tay kia của cô.

Anh khẽ cau mày, có phần không hài lòng: "Sáng sớm mà đã uống đồ lạnh rồi."

Sở Tương mím môi: "Em không uống thường xuyên đâu, chỉ thỉnh thoảng mới uống một lần thôi."

Thang máy mở ra.

Cố Hành dắt cô bước ra ngoài, đi vào văn phòng của mình. Anh xem như không thấy ánh mắt luyến tiếc của cô với ly trà sữa, ném thẳng ly vào thùng rác. Sau đó, anh nhìn cô hỏi: "Em đã ăn sáng chưa?"

Lịch sinh hoạt của Cố Hành luôn rất đều đặn, nhưng giới trẻ bây giờ thì không giống vậy. Nhiều khi ngủ nướng dậy muộn, bữa sáng với bữa trưa gộp làm một. Giờ vẫn còn hơi sớm mà cô lại nói buổi sáng không có tiết học, anh đoán nếu không phải Trần Uyển Nhu đến tìm, có khi giờ này cô vẫn còn đang ngủ.

Sở Tương thật thà đáp: "Chưa ăn."

Cố Hành lấy điện thoại ra, hỏi: "Muốn ăn gì? Uống nước ép cà rốt không?"

Sở Tương lập tức lắc đầu: "Em không uống đâu."

Cố Hành đưa điện thoại cho cô: "Em xem muốn ăn gì."

Hai tay Sở Tương nâng điện thoại của anh, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút. Một tay lướt trên màn hình, đầu không ngẩng lên, thuận miệng hỏi: "Hồi nãy người phụ nữ chặn thang máy ấy, là gì của anh vậy? Em nghe cô ta nói không khuất phục anh, anh định bắt cô ta làm gì à?"

Cố Hành đáp: "Chỉ là một người không được bình thường, não không phát triển, một sinh vật hình người thôi. Tôi và cô ta không có bất kỳ quan hệ gì cả."

Sở Tương cong khóe môi cười. Cô chọn một phần cháo kê và bánh sủi cảo chiên, sau đó đưa điện thoại lại cho anh, ngẩng đầu cười nói: "Em chọn mấy món này."

Cố Hành nhìn qua, thấy món cô chọn cũng khá lành mạnh, không nói gì thêm rồi thanh toán.

Sở Tương có vẻ vẫn còn lo lắng, kéo nhẹ vạt áo anh: "Anh Cố, lỡ như cô ta lại tìm đến anh nữa thì sao?"

Cố Hành nói: "Sẽ không đâu. Từ giờ cô ta không được vào công ty nữa."

"Cũng chưa chắc mà." Sở Tương mím môi, đầy vẻ lo lắng thay anh: "Anh vừa đẹp trai, tính tình lại tốt, làm gì cũng rất kiên nhẫn, trên đời này đàn ông tốt như anh không còn nhiều đâu. Nếu có người cố tình giả vờ đáng thương, giả tạo để thu hút sự chú ý rồi tìm cách tiếp cận anh thì sao?"

Đầu ngón tay trắng trẻo của cô khẽ chạm vào vạt áo đen của anh — sự tương phản giữa hai màu sắc khiến người ta không thể không chú ý đến đôi tay đáng yêu của cô.

Sau đợt huấn luyện quân sự, da cô đã trắng lại, đôi mắt đen long lanh, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo, biểu cảm chân thành, bảo cô là thiên thần ngây thơ vô tội thì chắc cũng có người tin. Cô giống như thật sự chỉ đang lo lắng cho anh, hoàn toàn không có ý nói xấu người khác.

Cố Hành nuốt khan một cái, giọng trầm thấp vang lên: "Em nói... giả vờ đáng thương để thu hút sự chú ý và tiếp cận tôi..."

Đôi mắt của Cố Hành dán chặt vào cô, anh chậm rãi cúi người xuống, khi nhìn gần gương mặt của cô gái, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đen dần dần tan đi, thay vào đó là thứ cảm xúc nguyên thủy thuộc về đàn ông, một thứ gọi là "d.ục v.ọng".

Giọng anh trầm thấp, mang theo ý vị sâu xa: "Là như bây giờ em đang quyến rũ tôi đấy à?"

Tựa như mặt hồ yên ả bắt đầu gợn sóng, con thú hoang ẩn dưới mặt nước bắt đầu xao động không yên. Luồng khí tức tràn đầy sự xâm lược như một tấm lưới lớn phủ xuống, bao trùm lấy cô. Đó là một loại nguy hiểm, lại như cám dỗ, khiến những yếu tố hưng phấn trong cơ thể cô bắt đầu trỗi dậy.

Sở Tương không trả lời câu hỏi của anh, chỉ mím đôi môi hồng phấn lại, chớp đôi mắt đáng thương: "Anh Cố, chân em đau..."

Cố Hành siết chặt tay ôm lấy eo cô. Sự chênh lệch thể hình khiến cô như một con búp bê, bị anh nhẹ nhàng nhấc lên đặt lên chiếc bàn làm việc rộng lớn. Cô vừa ngồi vững thì tay anh đã giữ lấy cằm cô. Trong khoảnh khắc khuôn mặt bị nâng lên, môi cô lập tức bị bịt lại.

Cảm giác kíc.h th.ích càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Sở Tương vòng tay ôm lấy cổ anh, truyền đạt rõ ràng rằng cô không hề ghét bỏ anh. Yết hầu của Cố Hành khẽ chuyển động, sự dịu dàng bị kìm nén bắt đầu hóa thành cướp đoạt đầy mạnh mẽ.

Tựa như cảnh trong giấc mơ của anh, dù có buông thả thế nào, cô cũng không phản kháng.

Tay anh siết chặt sau đầu cô, vô tình chạm đến chiếc kẹp tóc màu xanh trong mái tóc. Cảm giác lành lạnh của nó lại như châm ngòi cho ngọn lửa trong cơ thể anh một cách kỳ lạ.

Anh còn nhớ rõ, trong những giấc mơ đứt quãng đó, chiếc kẹp tóc màu xanh ấy từng rơi dưới gầm giường, trên ghế sofa, trong phòng tắm, và cả trước cửa sổ kính........

Mà bây giờ, chiếc kẹp tóc ấy lại đang ở ngay dưới tay anh.

Ngoài hành lang, trợ lý Doãn đi ngang qua nghe thấy trong văn phòng vang lên tiếng đồ vật lạch cạch rơi xuống. Anh ấy nghĩ là có chuyện gì xảy ra, bèn đẩy cửa hé ra một khe nhỏ nhưng ngay lập tức bị dọa đến mức vội vàng rút lui, đóng sầm cửa lại.

Trợ lý Doãn tựa lưng vào tường, vẻ mặt đờ đẫn.

Chẳng lẽ anh ấy vừa gặp ảo giác?

Không thì sao lại thấy ông chủ đang... đặt em dâu tương lai lên bàn làm việc và hôn cô ấy chứ!?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.