🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vừa dứt lời, Cố Giác sải bước rời khỏi văn phòng.

Trần Uyển Nhu lập tức đứng bật dậy, hét lên: "Cố Giác, đứng lại đó cho mẹ!"

Nhưng Cố Giác đã rời khỏi, ngay cả bóng lưng cũng chẳng thấy đâu.

Trần Uyển Nhu vội vã đuổi theo. Trước đây, khi Cố Giác nói muốn rời nhà, bà ấy vẫn luôn lo lắng, nếu thằng bé thật sự cắt đứt liên lạc và bỏ đi thì phải làm sao?

Cánh cửa văn phòng tự động đóng lại, trong không gian rộng lớn ấy chỉ còn lại một nam một nữ.

Sở Tương xách hộp bánh chiên đi đến bàn làm việc, cô tựa người vào mép bàn, một tay chống cằm, nhìn thẳng vào chàng trai trước mặt mà không hề kiêng dè: "Em ăn không hết rồi."

Cố Hành không đáp, cũng chẳng ngẩng đầu lên, vừa xem tài liệu vừa giải quyết nốt phần bánh còn lại.

Sở Tương cứ thế thoải mái tựa vào cạnh bàn nhìn anh. Người ta vẫn hay nói: đàn ông khi tập trung làm việc là đẹp trai nhất. Trước kia nghe vậy cô chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng bây giờ nhìn anh, cô thấy câu nói đó rất đúng.

Ngũ quan của anh sắc nét, mang theo chút lạnh lùng. Bộ trang phục chỉnh tề kín đáo, như thể chỉ cần để lộ chút da thịt thôi cũng là quá mức. Bàn tay lật tài liệu kia, ngón tay thon dài, đốt xương rõ ràng, vô cùng đẹp mắt.

Người đàn ông này không khiến người ta choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên như Cố Giác, nhưng lại mang một sức hút kỳ lạ càng nhìn càng mê.

Sở Tương chống cả hai tay lên bàn, hơi nghiêng đầu, nhìn vào gương mặt góc cạnh lạnh lùng kia, đôi mắt cong cong, vô cùng thỏa mãn. Rõ ràng là một người đàn ông trầm tĩnh, nội liễm, nhưng thỉnh thoảng lại không che giấu chút sắc sảo, như đang nhắc người ta rằng anh không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.

Cố Hành xem xong vài tập tài liệu, xác nhận không có vấn đề gì rồi ký tên vào. Sau đó anh xếp chúng lại gọn gàng, đặt ở góc bên phải bàn. Lúc này, anh ngẩng mắt lên: "Em nằm thế này không mệt à?"

Sở Tương gần như tựa nửa người lên bàn rồi. Cô cười tít mắt đáp: "Không mệt đâu."

Không những không mệt, mà còn rất có tinh thần.

Cố Hành hỏi: "Chiều nay có tiết không?"

Sở Tương thở dài: "Chiều nay em học kín luôn."

"Ăn xong, tôi đưa em về."

Cô lập tức gật đầu: "Dạ được!"

Bây giờ hai người họ giống như trước đây, như thể nụ hôn vượt ranh giới kia chỉ là một ảo giác, một giấc mơ không thật.

Như thể chỉ cần không nhắc đến chuyện đó thì nó chưa từng xảy ra.

Sở Tương cũng không vội, dù sao anh không nhắc, cô cũng giả vờ như quên rồi, để xem cuối cùng ai là người không nhịn được.

Thông thường trong giờ làm việc, Cố Hành rất hiếm khi ra ngoài ăn trưa. Anh thường giống như các nhân viên khác, ăn ở căn tin công ty và khi ngồi ăn cùng trợ lý Doãn thì cũng có thể tiện thể nghe anh ấy báo cáo công việc.

Khi trợ lý Doãn nghe thấy Cố Hành nói muốn đưa Sở Tương ra ngoài ăn, sắc mặt anh ấy cực kỳ phức tạp.

Người ta thường nói: "Thỏ không ăn cỏ gần hang", vậy mà sếp của anh ấy lại không chỉ muốn ăn cỏ, mà còn định dắt nguyên cả bãi cỏ về nhà nữa kìa.

Lại nhìn cô gái trẻ trước mặt, trợ lý Doãn chợt thấy lương tâm cắn rứt. Trước đây anh ấy còn nghĩ sếp bị yêu quái gì mê hoặc, bây giờ khi thấy ông chủ ra tay với một cô gái trẻ thế này thì đúng là quá tội lỗi!

Trợ lý Doãn từng tiếp xúc với Sở Tương vài lần, cô đúng là một cô gái ngây thơ, đơn thuần, chẳng lẽ bị sếp lừa rồi?

Sao lúc đó lại thuận tay vậy nhỉ, tự dưng đẩy cửa bước vào để rồi phát hiện một bí mật kinh thiên động địa như thế...

Cố Hành đưa Sở Tương đến một nhà hàng cách công ty không xa. Đồ ăn ở đây rất ngon, đặc biệt là món tráng miệng.

Sau bữa ăn, Sở Tương vừa ăn bánh ngọt vừa liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện: "Lúc dì đưa em đến, ý trong lời dì ấy là muốn em vào làm ở công ty nhà anh làm sau khi tốt nghiệp, còn bảo em nên hợp tác tốt với Cố Giác."

Cố Hành thản nhiên đáp: "Tôi biết rồi."

Hiện tại toàn bộ sản nghiệp nhà họ Cố đều do Cố Hành trực tiếp quản lý. Trần Uyển Nhu thì luôn nghĩ cách để Cố Giác vào công ty, như thể sợ Cố Hành sẽ chiếm mất phần của con trai bà ấy.

Sở Tương lẩm bẩm một câu: "Chưa từng thấy ai thiên vị con cái đến mức đó..."

Rồi cô chợt nhận ra người mình đang nói xấu cũng là mẹ ruột của Cố Hành. Cô lén nhìn anh, thấy anh không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Hành nhìn thấy những động tác nhỏ của cô. Cô luôn không căng thẳng những lúc cần căng thẳng, mà lại lo lắng những lúc chẳng cần thiết, khó hiểu thật, nhưng lại không khiến người ta ghét bỏ.

Anh nói: "Tôi hiểu rõ mọi chuyện."

Nghe vậy, Sở Tương cũng không nói thêm gì nữa. Dù sao Cố Hành cũng không phải người ngốc, có khi còn nhìn thấu mọi chuyện hơn cô.

Giữa hai người họ lại quay về cảm giác trước đây, có khoảng cách, lịch sự, không vượt giới hạn.

Sau bữa trưa, Cố Hành lái xe đưa Sở Tương quay lại trường để kịp học tiết chiều. Hôm nay trời nắng gắt, nhiệt độ khá cao và đang đúng vào thời điểm nóng nhất trong ngày nên đường sá cũng không quá đông đúc.

Sở Tương tựa lưng vào ghế, buồn ngủ lim dim.

Cố Hành vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng, yên lặng lái xe.

Đến nơi, Sở Tương dụi dụi mắt, ngồi thẳng dậy, nhìn anh và mỉm cười: "Hôm nay cảm ơn anh nha, anh Cố lái xe cẩn thận nhé. Tạm biệt!"

Cô vẫy tay như thường lệ, đẩy cửa xe bước xuống.

Cô còn chưa đến cổng trường thì có người gọi tên cô. Đó là một nam sinh đeo ba lô, chắc là bạn học.

Rõ ràng cậu ta có thiện cảm với Sở Tương. Khi thấy cô dừng lại nhìn mình, cậu ta lộ vẻ hơi ngượng ngùng, còn liếc sang chiếc xe đậu bên cạnh, qua cửa kính mờ, có thể lờ mờ thấy bên trong đang ngồi một người đàn ông.

Cậu nam sinh dè dặt hỏi: "Sở Tương, người đó là bạn trai cậu à?"

Sở Tương cũng quay đầu nhìn lại một cái, sau đó nở rạng rỡ cười với cậu ta: "Chỉ là một người anh thôi, không phải bạn trai đâu."

Giọng nói trong trẻo của cô vang lên rõ ràng. Bàn tay đang nắm vô lăng của Cố Hành siết chặt hơn.

Đứng cạnh cô là một cậu trai cùng lứa tuổi, đúng vào thời thanh xuân đẹp đẽ nhất, tràn đầy sức sống. Nếu hai người họ đi cạnh nhau, phản ứng đầu tiên của người khác chắc chắn sẽ là: "Họ là một đôi."

Nhưng nếu người đứng cạnh cô là anh, thì suy nghĩ của người khác có lẽ sẽ rất khác.

Cố Hành tự biết mình lớn tuổi hơn, vậy nên anh không nên là người vượt ranh giới. Anh cần lùi về trong phạm vi an toàn, như thế mới là tốt nhất cho cả anh lẫn cô.

Và anh đúng là đã làm như vậy.

Thật ra, Cố Hành cũng không thể chắc chắn được tình cảm của cô với anh là vì muốn thử cảm giác mới lạ hay chỉ là một chút tò mò nhất thời. Nhưng điều anh có thể khẳng định, đó là cô là một cô gái thông minh. Khi nhận ra anh đang lùi về ranh giới an toàn, cô cũng phối hợp lùi theo rất tốt.

Thậm chí là quá phối hợp.

Có lẽ không bao lâu nữa, cô sẽ tìm được lựa chọn tốt hơn rồi sẽ lại quay sang một người con trai khác và nhẹ nhàng nói câu "Lái xe cẩn thận nhé" và bước vào giấc mơ của người đó.

Sở Tương đi về hướng cổng trường cùng với cậu bạn học đó, phía sau vang lên tiếng cửa xe mở. Có người nắm lấy tay Sở Tương từ phía sau.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của anh, nghiêng đầu nghi hoặc.

Cố Hành nói: "Muốn ăn đồ ngọt không?"

Đôi mắt Chu Tương sáng lên: "Muốn!"

Cố Hành nắm tay cô bước về phía xe: "Vậy chúng ta đi mua."

Cậu nam sinh đứng đó sững sờ, chỉ cảm thấy "anh trai" của Sở Tương thật đúng kiểu hình mẫu mà người ta mơ mộng, một tinh anh của xã hội. Nhưng cũng chính vì thế mà tạo nên cảm giác xa cách.

Cố Hành lái xe đến một chỗ khá vắng vẻ. Sở Tương ngồi trong xe, nhìn quanh một lượt rồi lẩm bẩm: "Ở đây chẳng thấy tiệm bánh ngọt nào cả..."

Người đàn ông khẽ gọi tên cô: "Sở Tương."

Cô quay đầu lại nhìn anh.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hành nhìn cô chằm chằm như chứa một lớp mực đậm khó tan. Anh như đang ở trong trạng thái rất căng thẳng, môi khẽ động, hỏi: "Em có muốn thử không?"

Sở Tương chớp mắt khó hiểu: "Thử cái gì cơ?"

Cố Hành nói: "Thử hẹn hò với anh."

Anh không để cô có cơ hội giả vờ không hiểu, lại bổ sung: "Là kiểu hẹn hò của nam nữ, người yêu ấy."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.