🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không lâu trước đó, để tránh chiếc xe bất ngờ lao tới, Cố Hành đã giơ tay che chắn cho Sở Tương, tay anh va vào tường nên trầy da, thậm chí còn bị rớm máu.

Cố Hành không thấy vết thương nhỏ này có gì nghiêm trọng. Loại trầy da này chỉ vài ngày là lành lại thôi.

Giống như lúc anh còn nhỏ, từng ngã từ xích đu xuống, đầu gối trầy xước, chảy máu. Ông nội chỉ nói một câu: "Cháu tự chọn chơi trên xích đu, có hậu quả thì phải tự chịu."

Sau đó, mẹ anh dẫn em trai đến thăm anh ở nhà cũ.

Mẹ bế đứa em trai ốm yếu trên tay, gương mặt đầy xót xa, còn nói với anh: "A Hành, con xem em con kiên cường chưa nè. Bị cảm phải tiêm mà cũng không khóc, còn nằng nặc đòi đến thăm anh. A Hành, sau này con phải thật yêu thương em nhé."

Lúc ấy, Cố Hành mặc đồng phục tiểu học, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa. Quần short đồng phục không che nổi đầu gối còn đóng vảy máu. Thế nhưng mẹ anh chẳng hề để ý anh cũng bị thương, chỉ luôn miệng khen em trai ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Trong ký ức của Cố Hành, anh từng tận mắt thấy em trai gào khóc thảm thiết mỗi lần uống thuốc hay tiêm. Khi đó, mẹ anh cuống quýt ôm đứa con trai bé nhỏ, vừa dỗ dành vừa trách y tá chích có nặng tay quá không.

Khi ấy, có lẽ anh cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Anh chỉ tự nói với mình: anh không khóc khi bị tiêm hay uống thuốc, nên mẹ mới không ôm anh như thế, không cưng chiều anh như cưng chiều em trai.

Những chuyện như vậy, chưa bao giờ là điều đáng để ghen tị.

Ánh mắt Cố Hành hơi động, nhìn sang cô gái trước mặt. Cô đang nắm lấy tay anh, chăm chú quan sát vết thương nhỏ đó, đôi mày thanh tú nhíu lại, như thể đó là một vết thương nghiêm trọng đáng để cô tốn thời gian lo lắng.

Sở Tương chợt cảm thấy ném cái hộp sữa chua vào gã đàn ông kia vẫn chưa đủ hả giận. Cô mím môi, nói: "Lúc nãy đáng lẽ phải ném gã xuống biển mới đúng!"

Cố Hành nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao trọn bàn tay nhỏ. Anh chẳng hề để tâm đến chút đau nhói từ vết trầy, chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô: "Tương Tương."

Sở Tương ngẩng đầu lên.

Anh cúi xuống, đôi mắt đen cong cong như cười, nơi khóe môi mờ nhạt hiện ra ý cười dịu dàng. Trong giọng nói khàn khàn, bất chợt mang theo chút dụ dỗ: "Cho anh hôn em cái nữa... được không?"

Sở Tương liếc nhìn xung quanh, thấy cầu thang vắng vẻ không có ai qua lại, bèn nhanh chóng nhảy lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, cười nói: "Vậy thì hôn đi."

Cố Hành được cô cho phép, như thể vừa nhận được thánh chỉ từ vua ban xuống cho một hiệp sĩ, lúc này anh mới cúi đầu xuống. Lưng cô gái tựa vào tường, môi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô.

Cô rất ngoan ngoãn, cũng rất phối hợp.

Nghĩ kỹ lại, dường như từ lần đầu tiên họ gặp nhau, cô chưa từng từ chối sự tiếp cận của anh.

Cô không bài xích cũng không chống cự. Sự bao dung ngầm này giống như một kiểu thiên vị khiến người ta dễ dàng mất kiểm soát, muốn tiến thêm một bước nữa.

Cố Hành làm theo bản năng, thử buông thả bản thân như chính mình trong giấc mơ. Tay anh đặt sau lưng cô, kéo cô sát lại gần từng chút, rồi nhẹ nhàng dụ dỗ cô hé miệng, chiếm lấy hơi thở của cô sâu hơn.

Trong hành lang cầu thang tối mờ ấy, thân hình cao lớn của người đàn ông cúi xuống, như ôm trọn lấy bóng hình nhỏ bé của cô gái. Động tác của anh cực kỳ dịu dàng.

Nhưng nếu có người thứ ba đứng ở đây, từ góc nhìn của người ngoài, sẽ dễ dàng nhận ra, dù anh như đang ôm lấy cô một cách dịu dàng, nhưng mạch máu nổi lên dưới cổ tay áo vest, cổ tay đeo đồng hồ và mu bàn tay cho thấy rõ ràng một thứ gì đó đang bị kìm nén... như một con dã thú đang cố gắng nhẫn nhịn.

Cô gái nhỏ trong vòng tay anh, nói đúng hơn, giống như một chú cừu non đáng thương và ngây thơ bị dã thú bao vây.

..............

Trong phòng riêng nhà hàng, nhân viên phục vụ lần lượt bày các món ăn được trình bày tinh xảo lên bàn, sau đó lịch sự nói: "Chúc quý khách ngon miệng," rồi rời khỏi phòng.

Cố Hành đẩy tất cả món mặn sang trước mặt Sở Tương. Đương nhiên, các món được anh sắp xếp đối xứng rất gọn gàng. Trên tay anh lúc này còn dán một miếng băng cá nhân, là do Sở Tương nhất quyết kéo anh đi mua, mà trên đó còn có hình hoạt hình trẻ con, hoàn toàn không hợp với hình tượng của anh, nhưng vì cô thích nên anh vẫn dán.

Sau vài lần ăn chung, Cố Hành đã phát hiện ra Sở Tương là một tín đồ thích ăn thịt thực thụ. Ngoài thịt ra, thứ cô yêu thích nhất có lẽ là đồ ngọt.

Sở Tương nhìn thấy các món thịt thì vui vẻ hẳn lên, nhưng ngay khi thấy một ly nước ép cà rốt bị đẩy tới trước mặt, nét mặt cô lập tức xụ xuống.

Cố Hành nhìn cô trừng trừng vào ly nước cà rốt như thể có mối thù sâu nặng, dịu giọng hỏi: "Lần trước em chẳng phải đã uống hết rồi sao?"

Sở Tương đáp thẳng: "Hôm đó là vì lúc đó hai ta còn chưa thân, em uống hết là để giữ thể diện cho anh thôi."

Cố Hành bật cười: "Thì ra là thế. Thật là vinh hạnh cho anh khi được cô Sở nể mặt."

Sở Tương càng ở bên Cố Hành lâu, càng nhận ra anh không hề lạnh lùng và xa cách như lời đồn. Ít nhất là bây giờ, anh còn biết đùa với cô. Cô đẩy ly nước cà rốt về phía anh: "Anh biết rõ em không thích mà còn gọi. Em không uống đâu."

Cố Hành nói: "Anh đang cân nhắc xem có nên gọi thêm món tráng miệng không."

Đôi mắt Sở Tương sáng lên.

Cố Hành cầm lấy muỗng: "Tương Tương chỉ uống một nửa thôi, anh uống phần còn lại, được không?"

Sở Tương không hề do dự mà nhận lấy muỗng, mỉm cười nói: "Được."

Mắt cô không tốt, lẽ ra nên ăn nhiều rau củ hơn, nhưng biết là một chuyện, có ăn hay không lại là chuyện khác. Vì không ai quản cô, nên cô cứ muốn sao thì làm vậy. Nhưng giờ thì tình hình đã khác rồi.

Khi Cố Hành không hề ngại ngùng, đưa tay cầm lấy ly nước ép cà rốt mà cô uống dở, Sở Tương chợt nhận ra, cô tìm bạn trai mà lại như thể tìm phải một ông bố vậy.

Cố Hành cảm nhận được ánh mắt cô nhìn mình, anh đưa tay sờ vào ly nước chanh để bên cạnh, thấy không còn lạnh lắm nữa, bèn đưa sang đặt vào tay cô.

Sở Tương uống một ngụm nước chanh vẫn còn hơi mát, thoải mái thở phào một hơi.

Cố Hành cầm khăn giấy lau nhẹ khóe miệng cô: "Sau này không được uống đồ quá lạnh, nhất là buổi sáng, bụng đói thì càng không được uống lạnh."

Sở Tương lười biếng tựa vào người anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cười nheo mắt nói: "Anh như thế này thật sự giống như một ông bố đang lo cho con gái ấy."

Sắc mặt Cố Hành không hề thay đổi: "Nếu em muốn anh làm bố em thì cũng không phải không được."

Cô mềm nhũn dựa vào người anh như không xương, như thể có thể trượt xuống bất cứ lúc nào. Cố Hành đưa một tay đỡ lấy eo cô, cúi đầu, hạ giọng hỏi: "Lưỡi còn đau không?"

Mặt Sở Tương bỗng chốc ửng đỏ.

Câu nói này vốn không đủ để khiến cô đỏ mặt, nhưng vừa nãy anh còn nói có thể làm bố cô...

Đúng là... chơi quá khéo.

Sở Tương nhìn Cố Hành, càng lúc càng cảm thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề này mang theo một loại khí chất nguỵ quân tử, vẻ ngoài nghiêm túc mà bên trong thì...

Cố Hành cong môi, nhẹ nhàng chỉnh lại hai dải nơ trên cổ váy của cô sao cho bằng nhau, rồi buông tay xuống, như thể anh chỉ định giúp cô sửa quần áo, hoàn toàn không có ý chạm đến nơi nào khác.

Tác phong đúng chuẩn quý ông, thật quá đỗi lịch thiệp.

Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Lát nữa anh hôn em thêm một cái nữa nhé, được không?"

Sở Tương đưa tay lên che mặt.

Người đàn ông này lại dùng dáng vẻ nghiêm túc như thế để nói ra lời xin hôn, cảm giác tương phản mạnh mẽ ấy lại khiến anh toát lên một sức quyến rũ kỳ lạ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.