Sở Tương ăn không nhiều, cô muốn để dành bụng cho món tráng miệng mà cô yêu thích nhất. Cố Hành cũng đặt đũa xuống, nghiêng người về phía cô, nhẹ giọng hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Sở Tương lắc đầu, mỉm cười nói: "Em đang đợi món tráng miệng."
Trước kia, khi ở trước mặt anh, Sở Tương còn cố gắng tỏ ra trưởng thành và chín chắn hơn một chút, ví dụ như khi bị bảo uống nước cà rốt, cô cũng không từ chối. Lúc ấy, cô luôn rất đúng mực. Nhưng bây giờ, ở trước mặt anh, cô càng lúc càng không e dè gì nữa, hoàn toàn không ngại để lộ những khía cạnh trẻ con của mình.
Đáng lý ra Cố Hành nên nhắc cô rằng phải kiểm soát lượng đường nạp vào, không được quá buông thả. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, những lời răn dạy ấy lại không thể thốt ra được. Ngược lại, trong khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười ấy, tim anh bỗng mềm đi một khoảng.
Cố Hành không kìm được, sau khi lau tay bằng khăn giấy, anh vươn tay ra, dùng đầu ngón tay véo nhẹ vào má cô.
Sở Tương nhíu mày, lầm bầm không rõ: "Anh làm gì vậy?"
Cố Hành bật cười khẽ: "Tương Tương, em thật là đáng yêu."
Tất nhiên Sở Tương thích nghe người khác khen mình, nhưng vừa nói "đáng yêu" mà tay còn đang véo mặt cô thì là ý gì chứ?
Cô bực bội làu bàu: "Mặt bị véo to ra mất."
Cố Hành nghĩ ngợi một láy, không biết trong đầu đang hiện ra hình ảnh gì, cười đáp: "Vậy vẫn rất đáng yêu."
Sở Tương túm lấy tay anh:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798919/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.