Trước mặt cô, Cố Hành không thể giữ mãi gương mặt nghiêm nghị, khóe môi anh hơi cong lên, dịu dàng như chàng thanh niên lễ độ: "Anh không giận."
Sở Tương mỉm cười tiến lại gần, vòng tay ôm cổ anh rồi dụi dụi mặt mình vào anh.
Giống như cách những con vật nhỏ an ủi nhau, ngưa ngứa, nhưng cũng khiến lòng người ngứa ngáy.
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Cố Hành gọi một cuộc điện thoại, không lâu sau đó quản lý nhà hàng vội vàng chạy ra.
Sở Tương không quan tâm đến cuộc nói chuyện bên phía Cố Hành, cô đứng bên cửa kính nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài, chỉ cảm thấy dường như khung cảnh đêm nay đẹp hơn mọi khi.
Không lâu sau, anh nắm lấy tay cô.
Khi Sở Tương quay đầu nhìn sang, giọng anh dịu dàng: "Anh đưa em về."
Sở Tương gật đầu, ngoan ngoãn để anh nắm tay dắt về phía thang máy.
Quản lý nhà hàng lau mồ hôi trên trán, gọi nhân viên phụ trách nhân sự tới rồi mắng một trận: "Trước khi tuyển người không huấn luyện à? Những người đến đây ăn cơm ai chẳng là người có tiền? Đắc tội với khách thì cậu chịu trách nhiệm được không?"
Người kia cũng cảm thấy oan ức: "Quản lý, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Quản lý nói: "Cậu mau sa thải cái cô mới tuyển vào hôm nay đi, hôm nay người ta rộng lượng không so đo, chứ nếu một ngày nào đó cô ta lại đắc tội với ai thì chúng ta đều gặp rắc rối!"
Thật ra vừa rồi, Cố Hành cũng không nói gì về việc đuổi việc ai cả, anh chỉ thuận miệng kể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798920/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.