🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Tương không hề bị dọa sợ, ngược lại còn tò mò hỏi: "Anh chắc chắn đến vậy à? Rằng hai năm sau anh vẫn sẽ muốn kết hôn với em, chứ không phải là thích người khác?"

Cố Hành đáp: "Không đâu."

Anh vốn là người có tầm nhìn xa, trong chuyện tình cảm cũng vậy. Từ nhỏ đã thế, có những chuyện nếu chưa bắt đầu thì thôi, nhưng một khi đã bắt đầu, anh chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng. Cũng chính vì tính cách bướng bỉnh này, nên anh thường bị người ta cho là cố chấp một cách khó hiểu.

Trong không gian tối mờ, Sở Tương không nhìn rõ biểu cảm của Cố Hành, nhưng điều đó không ngăn được cô cảm nhận sự hiện diện của anh bao quanh mình. Một cảm giác an toàn lan tỏa từ sâu bên trong, cô ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lòng ngực anh, giọng nói mang theo sự phấn khích không thể kìm nén: "Nếu anh luôn đối tốt với em, vậy thì em đồng ý kết hôn với anh."

Một khi đã kết hôn, cơ thể khiến cô thèm thuồng này sẽ đường đường chính chính thuộc về cô rồi.

Cố Hành bị cô dụi dụi vào người đến phát ngứa, anh xoa nhẹ sau đầu cô, khóe môi cong lên, trong giọng nói dịu dàng ẩn chứa tiếng cười: "Chuyện của Cố Giác em không cần lo, anh sẽ xử lý ổn thỏa."

Sở Tương ngoan ngoãn gật đầu.

Thật ra cô cũng chẳng lo lắng gì mấy, dù sao cũng là Cố Hành chủ động theo đuổi cô, cô đồng ý quen anh thì chuyện này dĩ nhiên phải để anh tự giải quyết. Người đàn ông này muốn cưới cô mà không bỏ ra chút công sức thì đâu có được?

Sở Tương mềm mại tựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, bầu trời đêm đen kịt điểm xuyết đầy sao, thỉnh thoảng có cơn gió đêm thổi qua đùa giỡn với rèm cửa đang bay nhẹ.

Bất chợt, cô nhớ lại chuyện quá khứ, ngước mắt lên, đôi mày cong cong, ánh mắt rạng rỡ: "Hồi nhỏ, em hay chơi trốn tìm với Cố Giác dưới nhà. Có lúc em không nhịn được lén nhìn lên khung cửa sổ này, tưởng tượng xem trong căn phòng ấy đang xảy ra chuyện gì."

Cố Hành cúi đầu, đôi mắt đen láy in hình bóng cô, anh im lặng, nhưng rõ ràng rất hứng thú với chuyện cô kể.

Khi còn nhỏ, Sở Tương thường theo Sở Thịnh đến nhà họ Cố chơi. Khi đó, Cố Giác chưa quá nổi loạn, nhưng đã là một đứa trẻ nóng nảy. Anh ta chỉ muốn chơi game chứ không muốn bị ba mẹ bắt dẫn một cô bé yếu đuối đi chơi. Thế nên Cố Giác nghĩ ra một "chiêu hay", mỗi lần chơi với Sở Tương thì lại bắt cô chơi trò trốn tìm.

Bằng cách đó, Cố Giác có thể trốn đi chơi game, còn Sở Tương tìm bao lâu thì anh ta chẳng quan tâm.

Năm Sở Tương bảy tuổi, cô đã từng một mình đi đến bãi cỏ này để tìm Cố Giác đang trốn. Đó là một ngày hè, hoa tường vi nở rộ. Chiếc váy trắng trên người cô bị gai hoa móc vào, khiến cô phải dừng lại.

Khi đang loay hoay gỡ váy ra khỏi bụi gai, trong khoảnh khắc liếc nhìn, cô tình cờ thấy cửa sổ ở tầng hai.

Rèm trắng tung bay, dưới ánh sáng chập chờn, mơ hồ hiện lên dáng của một cậu thiếu niên đang ngồi trên ghế. Dáng người anh gầy gò, những ngón tay thon dài lật từng trang sách nhưng cô không nhìn rõ khuôn mặt anh.

Khi đó, Sở Tương chỉ mơ hồ có một cảm giác rằng dường như anh sống trong một thế giới hoàn toàn khác với cô.

Sau này Sở Tương nghe Cố Giác nói, căn phòng đó là của anh trai anh ta, vậy thì bóng dáng mà cô vô tình nhìn thấy năm xưa, chính là con trai cả của nhà họ Cố, một thiếu niên lớn hơn họ nhiều tuổi, chẳng thể nào chơi cùng với những đứa trẻ như họ được.

Thế nhưng, mỗi lần đi ngang qua đây, Sở Tương vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ ấy.

Cố Giác từng nói rằng anh trai của anh ta là một người rất trưởng thành, không hứng thú với mấy trò chơi con nít của bọn trẻ. Trong mắt anh, mọi việc bọn họ làm chỉ có thể dùng hai chữ "ấu trĩ" để miêu tả.

Sở Tương ngồi thẳng dậy, ghé sát vào tai người đàn ông, giọng có phần bực bội nói: "Vì thế nên lần nào em cũng rất tò mò anh là người như thế nào, nhưng lại không dám gọi anh ra chơi cùng. Lúc đó em còn cứ nghĩ: chẳng phải chỉ là một cậu con trai mười lăm tuổi sao? Cũng chỉ là một đứa nhóc chưa trưởng thành, làm sao có thể chín chắn đến vậy được chứ?"

Vốn dĩ Cố Hành không biết đoạn ký ức đó, anh chỉ loáng thoáng nhớ rằng lúc mình từ nhà cũ trở về, ngồi đọc sách trong phòng, thỉnh thoảng nghe được tiếng ồn ào của bọn trẻ chạy nhảy bên ngoài. Sau này anh đỗ đại học, số lần quay về nhà họ Cố ngày càng ít đi và từ đó cũng không còn nghe thấy những âm thanh náo nhiệt đó nữa.

Sở Tương và Cố Giác là thanh mai trúc mã, nhưng với Cố Hành thì lại không thể tính là quen nhau từ bé. Điều đó là sự thật từ lâu rồi. Thế nhưng, khi nghe Sở Tương kể về tuổi thơ vô tư bên Cố Giác, sâu trong lòng anh bỗng trỗi dậy một cảm giác xa lạ đầy khó chịu.

Cố Hành ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, không còn nhìn rõ hoa cỏ bên ngoài. Nhưng vào thời điểm này, chắc hoa tường vi cũng đã bắt đầu tàn rồi.

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Tương Tương, chúng ta nên ra ngoài thôi."

Họ không thể ở mãi trong căn phòng này, ít nhất là trước khi Cố Hành xử lý xong mọi chuyện, anh không thể để Trần Uyển Nhu và những người khác biết mối quan hệ giữa anh và Sở Tương.

Nếu để người khác biết Sở Tương đang đội danh nghĩa vị hôn thê của Cố Giác nhưng lại ở bên Cố Hành, thì họ sẽ chỉ cho rằng cô là một cô gái đầy mưu mô, tính toán và người ta luôn khắt khe hơn với phụ nữ như thường lệ.

Họ sẽ không tin rằng Cố Hành thực sự yêu Sở Tương rồi mới theo đuổi cô, mà chỉ tự tưởng tượng ra rằng cô là một kẻ đầy tội lỗi, khiến hai anh em nhà họ Cố đều trở thành kẻ si tình dưới váy cô.

Đương nhiên, hôn ước giữa Sở Tương và Cố Giác cần phải được giải trừ, nhưng trong chuyện đó, người sai không nên là Sở Tương.

Anh sẽ làm mọi thứ trở nên đường hoàng, và sẽ khiến cô với thân phận một người vô tội trở thành vị hôn thê của anh.

Nghe anh nói phải ra ngoài, tuy Sở Tương hơi không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn muốn rời khỏi người anh. Thế nhưng, cánh tay anh đang ôm lấy eo cô lại không buông ra, ngược lại còn siết chặt hơn, kéo cô lại gần anh hơn nữa.

Sở Tương ngẩng lên, khó hiểu nhìn anh.

Anh cúi người xuống, hôn lên môi cô, thì thầm mơ hồ: "Thêm một phút nữa rồi ra."

Dù là con trai cả nhà họ Cố luôn hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, cũng sẽ có lúc trở nên bám người khi đối mặt với người mình yêu.

Trong phòng khách, Trần Uyển Nhu bê đĩa trái cây ra đặt lên bàn trà. Thấy chỉ có một mình Cố Giác đang cuộn mình chơi game trên ghế sô pha, bà ấy hỏi: "Tương Tương đâu rồi?"

Cố Giác trả lời qua loa: "Lên lầu với anh con rồi."

Hai người họ lên lầu cùng nhau?

Trần Uyển Nhu còn định hỏi rõ đầu đuôi, thì đã thấy hai người bước xuống từ trên cầu thang.

Sở Tương ôm một cuốn sách trong tay, còn Cố Hành thì nói với Trần Uyển Nhu: "Trong phòng con có một cuốn sách có ích cho việc học của Tương Tương, có thể để cô ấy cầm về."

Sở Tương cười rạng rỡ: "Vậy là em đỡ phải mua sách rồi, anh Cố thật tốt."

Nếu là người khác, nam nữ đơn độc ở cùng nhau, kiểu gì người ngoài cũng thấy không đúng. Nhưng người này lại là Cố Hành, người luôn cẩn trọng đến mức đáng sợ, chưa từng phạm sai lầm, cũng không gần gũi với phụ nữ thì mọi chuyện lại trở nên hoàn toàn khác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.