🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vì Sở Thịnh còn phải lái xe đưa Sở Tương về nhà, nên chưa đến tám giờ họ đã cáo từ và rời khỏi nhà họ Cố. Vừa tiễn hai người đi xong, Trần Uyển Nhu lập tức tiến lại gần Cố Triều Dương, cười tươi nói: "Em thấy dạo gần đây Cố Giác trưởng thành hơn nhiều, đã cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu bên ngoài. Mấy ngày nay nó thật sự không lấy một đồng nào của gia đình."

Cố Triều Dương đáp lại một cách lạnh nhạt: "Vậy thì là chuyện tốt."

Trần Uyển Nhu vẫn giữ nụ cười rạng rỡ: "Chẳng phải là chuyện tốt ư? Trước đây anh cứ nói Cố Giác là đứa trẻ chưa lớn, nhưng giờ em thấy nó đã trưởng thành rồi. Nó rất có chí khí, nói là không dựa vào gia đình thì thật sự đã tự đi ra ngoài để lập nghiệp."

Cố Giác đứng bên cạnh nghe thấy mà cảm thấy vô cùng khó xử. Anh ta chưa từng được ai khen như vậy, trong lúc nhất thời anh ta cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cảm giác ấy lại không khiến anh ta ghét bỏ.

Cố Triều Dương nói: "Chẳng bao lâu nữa Cố Giác cũng tốt nghiệp rồi, cũng đến lúc nó nên trưởng thành."

Cố Giác có hơi thất vọng. Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng ít nhất có thể nghe được một câu "con làm tốt lắm" từ ba mình, nhưng rồi lại nhận ra mình nên quen với điều đó. Từ nhỏ đến lớn, số lần ba anh ta khen anh ta đếm trên đầu ngón tay. Trong ngôi nhà này, người duy nhất nhìn thấy sự tiến bộ của anh ta chính là mẹ.

Trần Uyển Nhu không dám bày tỏ bất mãn trước mặt chồng, bà ấy cẩn thận cười dò xét: "Cố Giác là cậu hai của nhà họ Cố, nếu cứ mãi ở ngoài làm việc lung tung thì cũng không phải cách. Em thấy nó giờ hiểu chuyện rồi, cũng có chí tiến thủ. Triều Dương, hay là để Cố Giác vào công ty nhà mình đi, bắt đầu từ những việc đơn giản. Chờ đến khi tốt nghiệp, nó có thể giúp đỡ A Hành một tay."

Cố Giác bất mãn mở miệng: "Mẹ, con có thể dựa vào nỗ lực của mình để tạo dựng sự nghiệp. Sao mẹ cứ muốn con vào công ty của gia đình mình vậy?"

Trần Uyển Nhu đưa ngón tay chọc vào trán anh ta: "Đó không phải vì con và anh trai là anh em ruột à? Các con nên hỗ trợ lẫn nhau."

Trong lòng Cố Giác thì nghĩ, anh ta chẳng thấy anh trai mình cần sự hỗ trợ của mình tí nào.

Cố Hành bị nhắc tới nhiều lần, nhưng dường như anh chẳng để tâm, hoặc cũng có thể là chẳng thèm để ý. Anh đang nhìn những biểu tượng "hun hun ôm ôm" mà cô gái gửi đến trong điện thoại, khóe môi khẽ cong lên.

Cố Triều Dương mở lời: "Đã nhiều năm rồi anh không quản lý chuyện trong công ty. Cố Giác có vào công ty hay không thì anh không quyết định được. Nó còn một đoạn đường dài phải đi. Đợi đến khi nó học được một phần mười của A Hành, rồi hãy nói chuyện trưởng thành."

Sắc mặt Cố Giác lập tức trở nên khó coi.

Anh ta có diện mạo tuyệt đẹp vô song, xuất thân từ gia đình mà người ngoài ao ước. Người đời đều cho rằng anh ta là người hoàn hảo và anh ta luôn được tung hô khi ở bên ngoài. Nhưng trong chính ngôi nhà này, cho dù anh ta cố gắng thế nào, đạt được thành tựu gì, thì người cha này cũng sẽ không bao giờ công nhận anh ta.

Trần Uyển Nhu còn định nói gì đó để thay đổi quyết định của chồng thì Cố Giác đột nhiên đứng dậy nói: "Ba, con muốn hủy bỏ hôn ước với Sở Tương."

Thậm chí Cố Triều Dương không thèm nhấc mí mắt lên, bình tĩnh hỏi: "Con có biết có bao nhiêu việc làm ăn của nhà họ Sở gắn liền với nhà họ Cố không?"

Cố Giác đáp: "Thì có liên quan gì đến con?"

Cố Triều Dương quay sang nhìn Trần Uyển Nhu: "Nó có thể nói ra những lời này, chứng tỏ nó vẫn còn cách rất xa mới gọi là trưởng thành."

Cố Giác lớn tiếng: "Ba!"

Trần Uyển Nhu kéo tay con trai: "Thôi nào, ba con vừa mới về, con đừng gây chuyện nữa được không?"

Cố Giác tràn đầy vẻ bất mãn trên khuôn mặt.

Lúc này, Cố Hành lên tiếng: "Ba, con có chuyện muốn nói với ba."

Cố Triều Dương gật đầu, rồi đi vào phòng làm việc cùng Cố Hành. Cả hai đều không liếc nhìn Cố Giác – người đang tức giận phát cáu – dù chỉ một cái.

Trần Uyển Nhu nhỏ giọng nói: "Không phải đã nói là không nhắc đến chuyện hủy hôn nữa rồi mà? Cố Giác, con cũng biết đấy, về sau nhà họ Cố gần như chắc chắn sẽ nằm trong tay anh con. Đây là chuyện không thể tránh khỏi – A Hành là con trai trưởng, lại hơn con mấy tuổi. Nếu con kết hôn với Tương Tương, thì sau này dù thế nào, con cũng sẽ có tiếng nói trong công ty của nhà họ Cố."

Đúng vậy, đây chính là lý do mà Trần Uyển Nhu luôn muốn Cố Giác và Sở Tương đến với nhau. Tất nhiên, điều này không có nghĩa bà ấy cho rằng Cố Hành sẽ làm hại em trai mình giống như những kẻ tranh giành quyền lực trong các gia tộc giàu có khác, nhưng bà ấy bắt buộc phải suy nghĩ cho Cố Giác.

Cố Hành lớn lên bên cạnh ông nội, từ nhỏ đã làm mọi việc cực kỳ hoàn hảo, chẳng cần Trần Uyển Nhu phải bận tâm điều gì. Anh được ông nội và ba công nhận. Nhưng Cố Giác thì khác, nên Trần Uyển Nhu buộc phải lên kế hoạch lâu dài cho cậu con trai này.

Thế nhưng, Cố Giác lại không hề cảm kích tất cả những sắp đặt mà bà ấy đã dày công chuẩn bị.

Trong mắt anh ta, mẹ luôn cho rằng anh ta chỉ có thể dựa vào Sở Tương để làm nên chuyện. Anh ta cũng đã nhìn rõ, cho dù anh ta cố gắng thế nào để chứng minh bản thân, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý cho anh ta hủy bỏ hôn ước với Sở Tương.

Tại sao anh trai thì không bị ép cưới người mình không thích? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta là con trai út nên phải trở thành vật hy sinh cho cuộc liên hôn giữa hai gia tộc?

Ngay khoảnh khắc đó, sự phản nghịch trong lòng Cố Giác đạt đến đỉnh điểm chưa từng có. Anh ta quay đầu đi, chạy thẳng ra khỏi cửa lớn của phòng khách, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi của Trần Uyển Nhu.

Trời hè thay đổi thật nhanh – vừa nãy còn là đêm trăng sáng sao thưa, mà chẳng mấy chốc, không khí trở nên ngột ngạt, mây đen che kín trăng. Sau một hồi âm u, cơn mưa đổ ào ào xuống như trút nước.

..............

Trong phòng làm việc.

Cố Hành nhìn những vệt nước mưa trượt dài trên mặt kính cửa sổ. Anh cầm điện thoại lên mấy lần, trong lòng lo lắng không biết Sở Tương đã về nhà an toàn chưa.

Cố Triều Dương pha một chén trà, đưa cho Cố Hành: "Con muốn nói gì với ba?"

Mấy năm nay, Cố Triều Dương sống điềm đạm như một người tu hành, nhưng bộ ấm chén ông ấy dùng để pha trà lại là loại cực kỳ đắt đỏ. Cái gọi là "sống thanh đạm", vốn không phải ai cũng làm được một cách đơn giản.

Cố Hành đón lấy chén trà, nhìn những cánh trà từ từ nở ra trong nước, giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi: "Con có người con thích rồi."

Cố Triều Dương không hề tỏ ra ngạc nhiên. Thật ra khi nghe Cố Hành nói rằng hai năm nữa sẽ kết hôn, ông ấy đã phần nào đoán ra rồi. Ông ấy hiểu đứa con trai này, nếu không có mục tiêu rõ ràng, nó sẽ không nói ra những lời như thế.

Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Hành, có lẽ chuyện anh đã thích ai đó cũng không đơn giản như vậy.

Cố Triều Dương hỏi: "Cô bé không thích con à?"

Cố Hành lắc đầu, trong mắt ánh lên ý cười: "Cô ấy cũng rất thích con."

Cố Triều Dương: "Vậy thì bây giờ, điều khiến con cảm thấy phiền phức là gì?"

Cố Hành đặt chén trà xuống, nhìn thẳng vào mắt ba mình, chậm rãi nói: "Thân phận của cô ấy... có lẽ sẽ không dễ được chấp nhận."

Cố Triều Dương lại hỏi: "Vậy con định từ bỏ à?"

Cố Hành: "Con sẽ không từ bỏ."

Người ba này là người mà anh tôn trọng. Dù ông ấy không đóng vai trò quá lớn trong cuộc đời anh, nhưng vị trí và địa vị mà phần lớn những gì anh có được vào ngày hôm nay cũng là nhờ có ông ấy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.