Cố Hành khẽ hỏi cô: "Vậy phải thế nào mới tốt đây?"
Sở Tương mím môi, khó chịu nói: "Anh không được nói em còn nhỏ nữa."
Từ khi họ bên nhau đến giờ, tiến triển vẫn chỉ dừng lại ở mức hôn môi, ôm ấp. Cố Hành cứ như một nhà tu hành không d.ục v.ọng, chưa bao giờ làm điều gì quá đáng. Dù có ôm cô, hôn cô, thì tay anh cũng không hề "mất kiểm soát".
Sở Tương bắt đầu nghi ngờ sức hút của mình rồi.
Cố Hành nắm tay cô, nói: "Sau này anh sẽ không nói nữa, Tương Tương, đừng giận anh nữa."
Anh đã sống hơn hai mươi năm, chưa từng dỗ ai bao giờ, nhưng với cô, kỹ năng dỗ dành lại như được "max level", còn kiên nhẫn thì như thể không có giới hạn.
Thực ra, Sở Tương chỉ hơi trách móc trong lòng thôi, chứ chưa đến mức giận dỗi thật. Chỉ cần anh chịu dỗ cô một tí, thì dĩ nhiên cô sẽ "leo thang" từ đó.
Cô tiến lại gần một bước, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đến dự tiệc là vì tìm em à?"
Cố Hành gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười: "Đúng vậy."
Với thân phận hiện tại của anh, anh không thể đến nhà họ Sở để tìm Sở Tương, nên anh đến nhà họ Mạnh. Và thực tế chứng minh anh đã nghĩ đúng – Sở Tương thật sự đang ở đây.
Sở Tương hơi mắc bệnh công chúa, nhưng không nghiêm trọng. Cô dựa vào ngực anh, trong lòng hơi áy náy. Bình thường anh đã bận rộn như vậy rồi, thế mà vì cô không trả lời tin nhắn, lại phải tranh thủ ngày nghỉ lặn lội sang thành phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798933/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.