Sở Hoài nói: "Không ngờ chú lớn tuổi rồi mà vẫn sâu về game như thế."
Cố Hành hơi sững lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: "Thật ra anh cũng không phải quá lớn tuổi đâu."
Sở Hoài nói: "Chơi một ván chứ?"
Cố Hành mỉm cười nhẹ: "Được thôi."
Sở Hoài cầm điện thoại ngồi xuống bên cạnh Cố Hành, cậu lại liếc nhìn cằm của Cố Hành, rồi nói: "Trên mặt chú có dấu đỏ kìa."
Cố Hành hơi ngẩn ra, nhớ lại chuyện gì đó, rồi đưa tay chạm vào nơi mà cô gái đã hôn lên trước đó. Quả nhiên, đầu ngón tay anh dính ít son đỏ. Anh quay sang nhìn Sở Hoài.
Sở Hoài lập tức ho nhẹ một tiếng, cố tỏ ra tự nhiên: "Tôi không định làm chú xấu hổ đâu, thấy nên mới nhắc một tiếng thôi."
Bây giờ quả thật cậu có lòng tốt để nhắc nhở Cố Hành, nhưng trước đó có phải thật lòng hay không thì chưa chắc.
Trước đó thấy Cố Hành giữ khoảng cách với tất cả phụ nữ trong buổi tiệc, giờ lại thấy trên mặt anh có dấu hôn mờ mờ, cũng không biết là cô gái nào táo bạo đến mức cưa đổ được người đàn ông này.
Trên đường đi, Sở Tương bỗng hắt xì một cái.
Trong nhà kính đầy nắng ấm và dễ chịu, từng chùm hoa cẩm tú cầu đang nở rộ đẹp đến nao lòng.
Hôm nay Mạnh Thất Nguyệt ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Cô ấy mặc một chiếc váy đuôi cá trắng ôm eo, dáng người thon gọn, đặc biệt là vòng eo nhỏ đến mức như chỉ cần một tay cũng ôm trọn. Tóc dài uốn lượn buông xõa, được điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798934/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.