🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nơi họ ăn tối là ở một con phố ẩm thực nhỏ gần trường học. Khi bước ra từ trong nhà hàng, hai bên đường đã đầy ắp các quầy hàng ăn vặt. Sự thật chứng minh rằng, dù mới vừa ăn tối xong, nhưng chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon thì cái "bao tử thứ hai" của loài người lập tức thức tỉnh.

Sở Tương đứng trước một quầy xiên nướng, cô xoa bụng mình, gương mặt đầy sự do dự khi nhìn mấy xiên thịt cừu. Gần đây ăn uống quá tốt, cô sợ sẽ tăng cân. Nhưng bỏ qua món ngon thế này thì thật uổng phí.

Lúc đó, một bé trai dắt tay mẹ đi ngang qua, chỉ vào xiên thịt cừu và nói to: "Mẹ ơi, con muốn ăn cái này! Con muốn ăn mười xiên!"

Mẹ cậu bé không lay chuyển nổi cậu bé nên đành phải mua cho cậu bé mười xiên.

Ông chủ vừa nướng xiên thịt, vừa liếc nhìn Sở Tương đang đứng ngẩn ngơ nãy giờ: "Người đẹp, có muốn thử không? Hương vị ở đây chắc chắn là ngon nhất con phố này, ăn không ngon không lấy tiền!"

Sở Tương do dự hồi lâu rồi nhỏ giọng nói: "Cháu lấy một xiên thôi."

Ông chủ cũng không chê cô gọi ít, nướng xong thì đưa cho cậu bé mười xiên, đưa cho Sở Tương một xiên.

Hai tay cậu bé ôm chặt mớ xiên nướng, đắc ý nhìn chị gái xinh đẹp bên cạnh, như thể đang khoe khoang rằng mình có mẹ mua cho, còn cô thì chỉ có thể nghèo đến mức mua được đúng một xiên.

Sở Tương nhướng mày, muốn đấu mắt với cô à?

Phía sau chợt vang lên giọng của một người đàn ông: "Tương Tương."

Sở Tương quay lại, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, ánh mắt cô lập tức sáng lên.

Chắc người đàn ông vừa tan làm về nhà thay đồ rồi mới đến đón cô, vì hôm nay anh không mặc những bộ vest tối màu thường ngày mà chỉ mặc một chiếc áo thun trắng và quần dài đen đơn giản, trông rất thoải mái. Khác hẳn với sự nghiêm túc thường thấy, dù đang bước trên con phố toàn sinh viên này thì anh vẫn không hề bị lạc lõng.

Đây là lần đầu tiên Sở Tương thấy Cố Hành ăn mặc giản dị như vậy, cảm giác mới mẻ khiến tim cô đập rộn ràng, đôi mắt nhìn anh cũng ngày càng lấp lánh hơn.

Cố Hành nắm lấy tay cô, mỉm cười hỏi: "Chưa ăn tối no à?"

Sở Tương không muốn thừa nhận mình là người ham ăn, cũng không muốn nói mình ăn khỏe, bèn tìm lý do vụng về: "Em thấy ông chủ này đứng lâu mà chẳng bán được gì nên mới thương tình mua một ít để ủng hộ."

Cố Hành: "Vậy ư?"

Hôm nay anh vô cùng quyến rũ khiến Sở Tương hoàn toàn không thể kháng cự nổi. Trong lúc đầu óc nóng lên, cô nhét xiên thịt duy nhất vào tay anh: "Nếu anh không tin thì ăn đi!"

Cố Hành cũng không từ chối. Trước giờ Sở Tương luôn nghĩ rằng người tự kỷ luật cao như anh chắc chắn sẽ có chế độ ăn uống nghiêm ngặt, không bao giờ ăn mấy món xiên nướng lề đường. Nhưng không ngờ anh lại thản nhiên cắn ngay miếng đầu tiên trên xiên.

Vốn dĩ Cố Hành ăn uống rất tao nhã, đến món thịt xiên nướng tưởng như không hợp phong cách cũng không hề khiến anh mất đi khí chất. Anh nhai kỹ, thưởng thức kỹ càng, rồi thản nhiên nhận xét: "Hương vị cũng gần giống mấy xiên thịt anh từng ăn hồi còn đi học."

Sở Tương chớp mắt: "Lúc trẻ anh cũng ăn thịt xiên à?"

Cố Hành hơi ngậm ngùi: "Tương Tương, anh đâu phải người nguyên thủy đâu."

Anh chỉ lớn hơn cô vài tuổi thôi mà, đâu phải mấy chục tuổi đâu.

Cố Hành nắm tay Sở Tương vừa đi vừa nói: "Nhưng quả thật đã rất lâu rồi anh không ăn mấy món thế này. Cảm ơn em đã mời, để anh có dịp nhớ lại quá khứ."

Sở Tương nhìn anh ăn sạch một miếng thịt nữa trên xiên, sốt ruột trong lòng: "Thật ra... đồ ăn lề đường không đảm bảo vệ sinh lắm đâu, ăn nhiều không tốt..."

Khóe mắt Cố Hành cong lên: "Chỉ một xiên thịt thôi mà, không tính là nhiều đâu."

"Vậy thì cũng không tốt đâu..." Sở Tương ngẩng đầu lên, gương mặt đầy vẻ lo lắng: "Bình thường anh ăn uống lành mạnh như vậy, sao bỗng nhiên lại ăn mấy thứ không lành mạnh thế này, em sợ cơ thể anh không thích nghi nổi."

Cố Hành nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Ừ, em nói có lý."

Ánh mắt Sở Tương tràn đầy sự mong đợi: "Vậy thì..."

Cố Hành liếc nhìn thùng rác bên cạnh: "Vậy thì vứt đi nhé."

Sở Tương hoảng hốt ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh: "Cố Hành, không được lãng phí lương thực!"

Cuối cùng Cố Hành cũng không nhịn được mà bật cười, anh đưa xiên thịt cừu đến gần miệng cô, trong đôi mắt đen nhánh ẩn giấu một chút đùa cợt đầy dịu dàng: "Chọc em đấy."

Sở Tương ấm ức "ồ" một tiếng, ôm lấy cánh tay anh kéo xuống thấp hơn, dựa vào tư thế của anh mà cắn một miếng thịt, miếng thịt mà cô mong ngóng từ nãy đến giờ. Miếng ăn ấy khiến cô cảm động đến mức sợ anh lại bày trò gì đó với vẻ mặt nghiêm túc nên vội vàng giật lấy xiên thịt trong tay anh ăn nốt vài miếng cuối.

Trên phố có rất nhiều người qua lại, va chạm nhẹ là chuyện rất bình thường.

Cố Hành che chắn cho cô, vừa dẫn cô đi vừa hỏi han: hôm nay đi học có hiểu bài không, câu lạc bộ kịch nói có vui không, đi ăn với bạn học có vui không. Mỗi khi Sở Tương chia sẻ với người thân quen, cô luôn kể một loạt những chuyện lặt vặt.

Ví dụ như hôm nay cô thấy một bông hoa rất đẹp trong sân trường, hay lúc rảnh rỗi chơi game lại thua một ván.

Kiểu kể chuyện không đầu không đuôi thế này, nếu là trong môi trường công việc thì Cố Hành tuyệt đối sẽ không có kiên nhẫn. Nhưng chỉ cần là Sở Tương kể, dù chỉ nói thấy kiến tha mồi, anh cũng sẽ lắng nghe và trả lời với sự thích thú.

Xe của Cố Hành đỗ ở bên kia đường, họ phải đứng chờ đèn đỏ để băng qua.

Sở Tương ôm lấy cánh tay anh, trông mong hỏi: "Hôm khai giảng kỷ niệm trường tụi em, anh cũng sẽ đến chứ?"

Cố Hành gật đầu: "Anh sẽ đến."

Sở Tương vui mừng bật cười.

Chẳng hiểu sao, Cố Hành lại có cảm giác muốn hôn cô.

Con phố này đông đúc người qua lại, có những cặp đôi trẻ tuổi, cũng có bạn bè khoác vai cười nói rôm rả.

Khi còn là sinh viên, đôi lúc Cố Hành cũng từng muốn hoà nhập vào vòng tròn bạn bè cùng lứa, nhưng sau một lần thử, anh nhận ra bản thân quá trầm lặng và tẻ nhạt so với những người trẻ tuổi đầy sức sống ấy và anh vẫn chẳng thể hòa nhập nổi.

Nhưng vốn dĩ anh chẳng bao giờ ép bản thân phải cố gắng làm hài lòng người khác nên dần dần không để tâm nữa.

Có lẽ là vì ánh mắt cô nhìn anh, ánh mắt ấy ngập tràn nụ cười rực rỡ chỉ dành riêng cho anh khiến trái tim vốn đã quen với tĩnh lặng của anh đập thình thịch liên hồi. Anh như thể quay trở lại đường chạy ba nghìn mét của thời cấp ba, mà ngay cả hình ảnh "anh của thời cấp ba" cũng chẳng thể đủ để hình dung cảm xúc lúc này.

Đột nhiên trong tầm mắt anh xuất hiện một mảng sắc màu rực rỡ.

Một người phụ nữ trung niên đang cầm một chùm bóng bay lớn, trên những quả bóng bay lơ lửng in đủ loại hình vẽ hoạt hình, thành công thu hút rất nhiều ánh nhìn của bọn trẻ con.

Một cậu bé tay vẫn đang cầm xiên nướng chưa ăn xong, kéo tay mẹ reo lên: "Mẹ ơi! Con muốn quả bóng Doraemon kia!"

Mẹ cậu bé mua cho một quả bóng và đặt vào tay con. Cậu bé cười toe toét, ngẩng đầu nhìn thấy Sở Tương, rồi lại nhìn sang Cố Hành, người trước đó vừa nhìn thoáng qua mấy quả bóng rồi lập tức đứng bên cạnh họ như một hoàng tử nhỏ tự mãn, cố ý kéo dây bóng bay trong tay, biểu cảm khoe khoang hiện rõ trên mặt.

Cậu bé như đang nghĩ: "Chị gái này không có người mua xiên nướng cho, anh trai kia cũng chẳng mua được bóng bay, hai người thảm thật chứ!"

Cố Hành không để ý đến cậu bé, khi đèn đỏ đã chuyển xanh, anh nắm tay Sở Tương định bước tới nhưng Sở Tương lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Anh cúi đầu nhìn cô: "Tương Tương?"

Với khí thế nhà giàu ngút trời, Sở Tương nói với người bán bóng bay: "Dì ơi, mấy quả bóng bay này hết bao nhiêu tiền vậy ạ? Cháu mua hết!"

Vừa dứt lời, cậu bé đứng bên cạnh cũng sững người lại, dùng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Sở Tương. Không chỉ cậu bé, mà những người xung quanh cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Người ta từng thấy trẻ con đòi mua bóng bay, nhưng chưa từng thấy người lớn nào lại mua sạch cả như vậy.

Sở Tương quét mã trả tiền, nhận lấy một đống bóng bay từ tay dì luôn miệng cảm ơn. Cô cố ý đi một vòng quanh cậu bé, lại khinh thường liếc nhìn quả bóng Doraemon đơn độc trên tay cậu bé. Sau khi khoe khoang xong rồi, cô nắm lấy tay Cố Hành, buộc toàn bộ dây bóng bay vào cổ tay anh.

Cố Hành yên lặng để mặc cô làm gì thì làm.

Sở Tương hừ một tiếng: "Thứ người ta có, tất nhiên A Hành nhà chúng ta cũng phải có. Một quả Doraemon thì có gì đặc biệt chứ? A Hành nhà chúng ta có ba quả Doraemon, còn có bốn quả Pikachu nữa!"

Cậu bé bị kích động quá mức, rốt cuộc không kìm nổi mà òa khóc. Mẹ cậu bé luống cuống dỗ dành, vội vàng kéo cậu bé đi mất.

Nói thật thì, một chàng trai cao ráo với đôi chân dài như Cố Hành lại kéo theo một đống bóng bay thì trông đúng là hơi buồn cười.

Những thứ không hợp với hình tượng của anh lại rơi vào tay anh, thế nhưng anh không hề cảm thấy ngượng ngùng. Trái lại, khi nhìn cô gái đang cúi đầu buộc dây bóng bay cho mình, trái tim anh bỗng chốc trở nên nặng trĩu vì cảm xúc đầy ắp quá đỗi.

Năm chín tuổi, anh cũng từng đi dạo phố cùng mẹ. Mẹ hỏi anh muốn gì, anh nhìn về phía một quả bóng bay màu xanh.

Lúc đó Cố Giác mới hai tuổi, còn chưa hiểu chuyện, ôm lấy chân mẹ, nói bằng giọng ngọt ngào: "Mẹ ơi, con muốn cái này!"

Thứ mà thằng bé muốn cũng là quả bóng xanh đó. Nhưng chỉ còn lại một quả bóng màu xanh, Trần Uyển Nhu cười với đứa con trai lớn đang yên lặng: "A Hành à, em còn nhỏ, quả bóng này nhường cho em đi. Còn quả bóng màu tím kia cũng đẹp lắm, mẹ mua cho con có được không?"

Thời gian trôi qua quá lâu, Cố Hành đã quên mất nhiều chi tiết. Thậm chí, anh còn không nhớ rõ cuối cùng mình có lấy quả bóng màu tím đó hay không. Bởi vì anh cho rằng, đó không phải là một ký ức quan trọng, cả đời này anh cũng sẽ chẳng nhớ lại.

Nhưng giờ phút này, khi bất ngờ hồi tưởng lại, anh mới phát hiện ra hình vẽ mèo máy trên quả bóng xanh kia không hề đẹp, được làm rất cẩu thả. Thế mà anh lại nhớ rõ mồn một mọi chuyện từ khi còn nhỏ như vậy.

Trong mắt nhiều người, Cố Hành trưởng thành quá sớm, nên chẳng có tuổi thơ. Ngay cả anh cũng nghĩ vậy. Cho nên, khi trái tim thơ bé bị chôn vùi quá lâu bỗng cảm nhận được sự che chở, cảm giác như linh hồn được ánh nắng ấm áp thấm đẫm và bao phủ ấy khiến anh bỗng cảm thấy thế giới này trở nên chân thật hơn bao giờ hết.

Sở Tương nắm tay Cố Hành, dắt anh băng qua vạch sang đường sáng đèn xanh, như thể đang đi dạo một cách kiêu hãnh. Một đống bóng bay lớn đầy màu sắc sặc sỡ khiến chàng trai trở thành tâm điểm rực rỡ nhất trong đám đông.

Thế nhưng hai người họ lại không hề thấy ngại ngùng tí nào.

Cố Hành mở cửa xe cho cô gái lên trước, còn mình đứng bên ngoài, một tay nắm lấy đống bóng bay nhẹ bẫng, nửa người dựa vào xe. Anh nói với người trong điện thoại:

"Trợ lý Doãn, dời bữa ăn giữa tôi và ông Sở sang ngày mai đi."

Trợ lý Doãn bên kia điện thoại đáp: "Vâng, tôi sẽ liên lạc với trợ lý phía bên kia. Nhưng mà, tổng giám đốc Cố, không phải đã hẹn ăn vào ngày kia rồi à? Có chuyện gì gấp vậy?"

Cố Hành hơi cụp mắt xuống. Đến khi thấy cô gái trong xe đang mỉm cười với mình qua cửa kính, anh cũng không kìm được mà mỉm cười dịu dàng đáp lại.

"Tôi muốn ở bên cô ấy một cách danh chính ngôn thuận, tôi không muốn chờ thêm dù chỉ một ngày nữa."

Chỉ cần nghĩ đến cái tên "Cố Giác" vẫn đang bị ràng buộc với cô, thế giới của anh như phủ đầy mây đen.

Khi lòng chiếm hữu lên đến cực điểm, cũng là lúc nguy hiểm cận kề.

Cố Giác chắc chắn phải hủy hôn với Sở Tương.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.