🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tám rưỡi tối, Sở Tương vẫn còn bị kẹt trong xe. Cô bị bạn trai ôm chặt trong lòng, hơi thở liên tục bị anh cướp đi qua những nụ hôn. Khi không thở nổi, cô sẽ mất kiên nhẫn đẩy anh ra, mỗi lần như thế, Cố Hành sẽ ngoan ngoãn lùi lại một chút. Nhưng chỉ cần cô vừa bình tĩnh lại, anh lại mỉm cười tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Sở Tương có một cảm giác kỳ lạ rằng hôm nay bạn trai cô siêu siêu dính người, cứ như một chú chó to chỉ muốn được cạ cạ vào chủ nhân.

Răng nanh và móng vuốt đều đã thu lại, cả cơ thể được phủ lông mềm mại, anh như thể lộ cả cái bụng mềm nhất ra trước mặt cô, chỉ chờ được cô v.uốt ve.

Sở Tương bị giam giữ trong vòng tay của anh giữa một thế giới nhỏ bé, nhưng cô lại không hề thấy bị gò bó, ngược lại là một cảm giác thỏa mãn và an toàn một cách trọn vẹn.

Trong không gian chật hẹp, dù có bật điều hòa thì nhiệt độ vẫn không ngừng tăng lên.

Trong ánh sáng mờ mờ, giọng nói của Cố Hành nhẹ nhàng đến cực điểm: "Tối mai anh sẽ ăn tối cùng chú Sở."

Sở Tương tựa vào ngực anh, hỏi: "Em có cần đi cùng không?"

Cố Hành chỉnh lại cổ áo hơi xộc xệch cho cô, đối diện với ánh mắt của cô gái, mỉm cười nhẹ nhàng: "Không cần, em không cần bận tâm đến mấy chuyện này, cứ để anh lo là được."

Anh không nói lý do vì sao muốn gặp Sở Thịnh, nhưng Sở Tương nhanh chóng đoán được. Mà Cố Hành đã nói không cần thì cô cũng chẳng xen vào.

Anh cẩn thận thắt lại chiếc nơ bướm ở cổ váy cô, chỉnh cho hai bên cân đối, ánh mắt đen láy vừa dịu dàng vừa ẩn chứa khát vọng khiến tim cô ngứa ngáy, tê dại.

Sở Tương nhìn mà cảm thấy bồn chồn, cô kéo tay áo anh, hỏi: "Hôm nay cũng chỉ tiễn em đến cửa thôi à?"

Cố Hành xoa đầu cô, cười khẽ: "Ừ, chỉ đến cửa thôi."

Sở Tương bĩu môi, anh chàng này biết nhẫn nhịn thật đấy.

Bên này là cặp đôi đầy tình cảm, quấn quýt với nhau, còn bên kia lại bùng nổ mâu thuẫn gia đình một lần nữa.

Trong phòng khách nhà họ Cố, Cố Giác nhìn mẹ mình, mặt lạnh lùng nói: "Mẹ, có phải mẹ lại đi tìm Nhuyễn Nhuyễn rồi không?"

Trần Uyển Nhu đáp lại: "Con nói gì vậy? Nói như thể mẹ chẳng ra gì, chỉ biết gây rắc rối cho con thôi!"

Cố Giác lạnh giọng: "Nếu mẹ không gây rắc rối cho Nhuyễn Nhuyễn, sao cô ấy lại chặn hết mọi liên lạc với con và biến mất?"

"Làm sao mẹ biết được vì sao?" Trần Uyển Nhu cảm thấy cô gái tên Tô Nhuyễn Nhuyễn này thật quá đáng, mê hoặc con bà ấy đến nỗi không phân biệt nổi phải trái. Bà ấy cũng nổi giận: "Đã lâu rồi mẹ không gặp nó, nó đi đâu thì liên quan gì đến mẹ?"

Cố Giác không tin lời bà ấy. Trước đây, Trần Uyển Nhu từng đến tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Sở Tương và khiến cô ta mất mặt. Khi đó, Tô Nhuyễn Nhuyễn từng tuyên bố thẳng thừng: yêu cầu Cố Giác đừng tìm cô ta nữa, cắt đứt toàn bộ liên lạc.

Cố Giác chỉ thấy nực cười, xưa nay chỉ có anh ta đá người ta, chứ chưa từng có ai dám đá anh ta.

Anh ta nhắc lại chuyện bản hợp đồng giữa anh ta và Tô Nhuyễn Nhuyễn một lần nữa, nhưng cô ta lạnh lùng nói: chỉ cần còn có anh trai anh ta ở đó, thì dù anh ta là thiếu gia nhà họ Cố, cái hợp đồng đó cũng chỉ là tờ giấy bỏ đi.

Cố Giác không cam lòng. Mà anh ta cũng chẳng rõ mình không cam lòng vì luôn bị anh trai đè đầu cưỡi cổ hay vì Tô Nhuyễn Nhuyễn thật sự muốn rời xa anh ta. Tóm lại, cậu ấm vốn quen sống trong sự thuận lợi lại tiếp tục dùng đến những thủ đoạn cưỡng ép và chiếm đoạt quen thuộc.

Và cứ như vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn và Cố Giác lại dây dưa không dứt, bắt đầu mối nghiệt duyên này một lần nữa. Trong cuộc đời của Tô Nhuyễn Nhuyễn đã có bóng dáng của Cố Giác. Cô ta cảm thấy bi thương vì bản thân chỉ có thể l*m t*nh nhân của anh ta.

Thế nhưng, đúng một tháng trước, vì chịu kích động nên Cố Giác lao ra khỏi nhà, gõ cửa nhà Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay trong đêm mưa. Khi cô ta nhìn thấy anh ta ướt sũng nước mưa, trông chẳng khác nào một con cừu lạc đường, lần đầu tiên cô ta phát hiện ra sự yếu đuối của người đàn ông này.

Trong phút chốc rối loạn cảm xúc, hai người đã trải qua một đêm tuyệt vời.

Cố Giác có thể cảm nhận được Tô Nhuyễn Nhuyễn không còn phản kháng mình như trước. Tuy cô ta vẫn không chịu thừa nhận rằng cô ta thích anh ta, nhưng niềm vui trong lòng anh ta là thật, không thể che giấu nổi.

Thế nhưng, đúng vào lúc Cố Giác nghĩ mọi chuyện có thể trở lại như cũ, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đột nhiên biến mất không một lời báo trước.

Sao cô gái đó dám biến mất như thế chứ!

Trong lòng Cố Giác bốc lên một cơn giận dữ, ánh mắt lạnh băng: "Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải mẹ với Sở Tương lại đi gây rắc rối cho cô ấy không?"

Trần Uyển Nhu cảm thấy vô cùng tủi thân, bà ấy thương yêu con trai hết mực mà lại bị hiểu lầm như vậy, không khỏi lớn tiếng: "Mẹ đã nói rồi là mẹ không tìm cô ta! Cố Giác, mẹ là mẹ của con, mà con lại không tin mẹ sao? Trước đây không phải cô ta cũng mạnh miệng nói sẽ chia tay con à? Kết quả là dạo gần đây vẫn qua lại với con đấy thôi! Cô gái đó đâu có đơn giản như con nghĩ, chẳng qua là chơi trò lạt mềm buộc chặt trong lần biến mất này thôi!"

Trần Uyển Nhu ra sức khuyên nhủ: "Cố Giác, con phải tỉnh táo lại đi. Cô ta không đẹp bằng Sở Tương, gia đình cũng không bằng, con với cô ta không môn đăng hộ đối. Dù có đến được với nhau thì cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp!"

Ngay khi nghe đến cái tên Sở Tương, chân mày Cố Giác nhíu chặt, trên gương mặt tuấn tú hiện lên sự phẫn nộ: "Con biết ngay mà, tất cả những gì mẹ làm đều là vì Sở Tương!"

Trần Uyển Nhu vội vàng kéo tay con trai lại: "Cố Giác, con nghe mẹ nói đã..."

"Đừng nói nữa!" Cố Giác gạt tay mẹ ra. Do không để ý đến sức lực, bà ấy bị hất ngã xuống đất, đầu đập vào bàn trà, một lúc lâu sau vẫn chưa thể gượng dậy nổi.

Cố Giác sững người, lúc này mới nhận ra, vội bước lên một bước.

"Cố Giác."

Giọng nói của một người đàn ông vang lên như hồn ma, lạnh lẽo đến rợn người. Cơ thể Cố Giác lập tức cứng đờ.

Cố Hành hỏi: "Em vừa làm gì vậy?"

Cố Giác lắp bắp: "Em... anh à... em không cố ý đâu..."

Anh ta muốn làm gì đó nhưng lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể nhìn Cố Hành cúi xuống đỡ Trần Uyển Nhu dậy. Trán bà ấy đã sưng đỏ vì cú va chạm, cơ thể vốn đã yếu, giờ lại càng thêm choáng váng.

Lúc này, Cố Giác chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành, vừa thấy có lỗi, vừa hối hận, những lời biện hộ trở nên vô cùng yếu ớt: "Em chỉ định gạt tay mẹ ra thôi, không ngờ lại mạnh tay như vậy... Anh, em thật sự không cố ý... anh tin em đi..."

Cố Hành không nói một lời, khuôn mặt vô cảm.

Trước đây, bất kể Cố Giác làm gì, Cố Hành cũng đều có phản ứng vì anh vốn là người được giáo dục tốt và cư xử đúng mực. Ngay cả lần trước khi Cố Hành nổi giận ném đồ vào Cố Giác, anh cũng chưa từng có vẻ mặt vô cảm như lúc này.

Nỗi lo lắng trong lòng Cố Giác bị phóng đại lên gấp bội. Anh ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phủ nhận được sự thật rằng, trong lòng anh ta, sự uy nghiêm của người anh trai ấy như Cố Hành còn lớn hơn cả ba ruột.

"A Hành..." Trần Uyển Nhu nắm lấy tay Cố Hành, vội vàng nói: "Đừng trách em con, là do mẹ không đứng vững, không liên quan đến nó..."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.