Chuyện này phải nhắc lại sự việc xảy ra từ mười năm trước.
Khi đó Cố Giác chỉ khoảng mười tuổi, đang trong mùa đông. Vì ham chơi, anh ta đã nghịch lửa suýt nữa đốt cháy cả căn nhà. Lúc ấy, Trần Uyển Nhu chỉ mắng vài câu rồi bỏ qua, nhưng đến hôm sau, bà ấy phát hiện Cố Giác đã biến mất.
Cả nhà họ Cố huy động đi tìm suốt một ngày mà vẫn không thấy bóng dáng cậu. Mãi đến tối, Cố Hành mới dẫn Cố Giác về nhà.
Lúc đó cả người Cố Giác đầy bụi bẩn, rất thảm hại. Vừa thấy Trần Uyển Nhu thì lao ngay vào ôm mẹ rồi khóc òa lên.
Sau đó, mọi người trong nhà mới biết, thì ra đêm hôm trước, Cố Hành đã đánh thức em trai dậy, nhốt anh ta vào một kho hàng nhỏ không thấy ánh sáng mà anh thuê bên ngoài.
Cố Giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, bị đói suốt một ngày một đêm, không nhìn thấy ánh sáng, một đứa trẻ mới mười tuổi như vậy đã bị ám ảnh nặng nề từ đó, từ đó về sau không bao giờ dám nghịch lửa nữa.
Trần Uyển Nhu từng than phiền chuyện này với Cố Triều Dương, nói rằng Cố Hành thật quá đáng.
Cố Triều Dương hỏi: "A Hành, tại sao con lại làm như vậy?"
Thiếu niên Cố Hành chỉ thản nhiên trả lời: "Em ấy đốt lửa suýt nữa đã làm cháy sách của con."
Chỉ vì mấy cuốn sách suýt bị cháy mà anh dùng cách thức cực đoan đến vậy.
Trần Uyển Nhu vừa kinh ngạc vừa giận dữ: "Nó là em con đấy! Sao con có thể vì mấy quyển sách mà nhốt em trai như vậy chứ?"
Nhưng Cố Triều Dương lại mỉm cười nói: "Làm đúng đấy. Đồ của mình thì đương nhiên không được để người khác đụng vào."
Tiếc là từng ấy năm trôi qua, dường như Cố Giác vẫn chẳng tiến bộ được bao nhiêu.
Trần Uyển Nhu không dám đến bệnh viện, bà ấy sợ rằng một khi rời khỏi nhà, Cố Giác sẽ bị Cố Hành cho "biến mất". Cố Hành gọi bác sĩ gia đình đến, xử lý vết thương giúp bà ấy.
Khi bác sĩ đang bôi thuốc lên trán Trần Uyển Nhu, Cố Hành bình tĩnh nói: "Tối mai con đã mời chú Sở dùng bữa, ba cũng sẽ về."
Trần Uyển Nhu lập tức đáp: "Con cứ yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ tham dự. Vết thương nhỏ này không sao đâu, sẽ mau lành thôi."
Việc Cố Triều Dương cũng đến dùng bữa cho thấy bữa tiệc lần này của Cố Hành không phải để bàn chuyện làm ăn, mà có thể chỉ là để thắt chặt quan hệ hai nhà, thể hiện sự tôn trọng. Với tư cách là thông gia tương lai với bên Sở Thịnh, dĩ nhiên Trần Uyển Nhu nên có mặt.
Cố Hành không nói gì thêm, rời khỏi phòng của bà ấy. Khi ra đến bên ngoài, anh thấy Cố Giác vẫn đứng bất động trước cửa từ nãy đến giờ.
Cố Giác là người nóng nảy, nhưng thực ra không phải người xấu. Anh ta chưa bao giờ có ý định làm mẹ bị thương. chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng dù thế nào, anh ta cũng đã sai. Khi đối mặt với Cố Hành, Cố Giác cúi đầu, có vẻ như cam chịu mọi cách xử lý từ anh trai.
Không ngờ, thậm chí Cố Hành chẳng thèm liếc nhìn anh ta lấy một lần, chỉ lặng lẽ đi vòng qua rồi bước vào phòng mình.
Xem ra, tối nay Cố Hành định ở lại nhà họ Cố để ngủ.
Cố Giác không hề cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại càng thêm bất an, rơi vào trạng thái mơ hồ, không biết nên làm gì.
Đêm hôm đó, Cố Hành ngồi trên ghế nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh trăng lặng lẽ rơi xuống. Từ chiếc điện thoại bên tai vang lên âm thanh cuộc gọi thoại được kết nối, ngay sau đó là giọng nói đầy sức sống của cô gái vang lên: "Cố Hành! Anh có nhớ em đúng không?"
"Ừ, anh nhớ em rồi." Anh cụp mắt, mỉm cười dịu dàng: "Tương Tương, giá như lúc tạm biệt em vào hôm nay, anh có thể ôm em lâu thêm một lát thì tốt rồi."
Sở Tương nhận ra có điều gì đó khác lạ, giọng nói trở nên cẩn thận hơn: "Có chuyện gì à? Anh không vui sao?"
Cố Hành nhìn ánh trăng đổ trên bậu cửa sổ, chỉ có bóng dáng một mình anh in trên nền đất. "Anh chỉ cảm thấy hôm nay hơi mệt."
"Lúc mệt thì đừng nghĩ gì cả, nhắm mắt lại ngủ một giấc là được rồi. Chú Cố này, anh phải biết rằng dù không có anh thì trái đất vẫn quay như thường. Đối với thế giới này mà nói, anh chẳng quan trọng tí nào cả. Vậy nên anh có thể thoải mái mà lười biếng, đừng ngày nào cũng khiến bản thân mệt mỏi như thế."
Cô lại bổ sung một câu: "Nhưng đối với em mà nói, dĩ nhiên anh cực kỳ cực kỳ quan trọng!"
Cố Hành từng nghe vô số lời tâng bốc, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng "sự tồn tại của anh chẳng quan trọng gì với người khác". Lời nói có phần bướng bỉnh ấy đã phủ định hết mọi gánh nặng mà anh đang gánh trên vai trong khoảnh khắc này.
Cái lưng luôn thẳng tắp của Cố Hành hơi cong xuống, anh uể oải dựa vào lưng ghế. Trong dáng vẻ có phần suy sụp ấy, lại hiện lên sự lười biếng hiếm có. Bất chợt, anh cảm thấy thư giãn chưa từng có. Giọng nói khi nói chuyện với cô cũng nhuốm ý cười: "Tương Tương, nếu trên đời này có một người vốn nên yêu em, nhưng lại chưa bao giờ dành sự thiên vị cho em thì phải làm sao đây?"
Sở Tương hớn hở nói: "Em đã có sự thiên vị của anh rồi, em còn quan tâm người khác có yêu em hay không làm gì nữa!"
Giọng cô đầy tự tin, như thể chỉ cần có được tình cảm của anh, cô đã trở thành người con gái đáng tự hào nhất thế gian này.
Cố Hành hơi ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh trăng sáng ngời. Anh nhìn chằm chằm vào vầng trăng tròn ngoài khung cửa sổ rồi bật cười khẽ: "Phải rồi, anh đã có sự thiên vị của em rồi thì còn cần quan tâm đến người khác làm gì nữa chứ?"
Trong chiếc hộp thủy tinh là kẹo ngọt, là những quả bóng bay đầy màu sắc.
Những món đồ nhỏ mà một đứa trẻ nên có trong tuổi thơ thì anh đều đã có cả. Cô như một người thợ dệt giấc mơ, đan dệt lại quãng ký ức tuổi thơ vốn nên tràn ngập tiếng cười đùa mà anh từng lãng quên. Từ đó, những ký ức trong quá khứ mờ nhạt dần, chỉ vì hiện tại anh đã có một sự viên mãn.
Cố Hành kiên nhẫn nghe Sở Tương hát lung tung mấy câu chẳng ra điệu gì qua điện thoại. Một lúc lâu sau, anh khẽ hỏi: "Tương Tương, bây giờ em đang làm gì vậy?"
"Ngâm bồn đó." Sở Tương lẩm bẩm nói: "Rõ ràng em đã bôi kem chống nắng rồi, mà dạo này ra ngoài nhiều quá, em cảm giác như mình đen đi rồi ấy..."
Sở Tương buồn rầu nói: "Còn xương quai xanh với ngực em nữa, đúng là ranh giới rõ ràng luôn đó."
Tiếng nước ào ào truyền đến từ bên kia.
Cô lẩm bẩm tiếp: "Tắm bồn thật sự rất dễ chịu, nếu có cơ hội thì phải thử với anh mới được."
Cố Hành bất lực đưa tay lên day trán, nhắm mắt lại rồi khẽ thở dài.
Tối hôm đó, anh đã mơ một giấc mộng đẹp rực rỡ và đầy quyến rũ.
Trong chiếc bồn tắm vốn chỉ đủ rộng cho một người, nay có hai người nằm bên nhau chen chúc. Tiếng nước tràn ra khỏi mép bồn rồi rơi xuống đất theo từng nhịp. Anh một hôn lên ranh giới nơi ngực cô từng chút một, đôi chân quấn quanh eo anh ngày càng siết chặt hơn.
Cố Hành tỉnh giấc giữa bóng tối, phải rất lâu sau, cảm giác nóng rực trong cơ thể mới dần tan biến. Lúc này anh mới chậm rãi nhận ra: đêm nay, chỉ có một mình anh phát điên.
Bốn giờ sáng, trời còn chưa sáng.
Cố Hành rời khỏi phòng, đi đến trước cửa một căn phòng khác. Cửa không khóa, anh chỉ đẩy nhẹ đã mở được, rồi cứ thế bước vào.
Người đang ngủ không yên trên giường bất chợt cảm thấy có một luồng khí lạnh, mở mắt ra theo bản năng, nhanh chóng nhìn thấy một bóng người đứng bên giường, anh ta hoảng sợ bật dậy khỏi giường: "Ai đó?!"
Cố Hành đáp: "Là anh."
Cố Giác vội vàng bật đèn, thấy đó là người anh cả với vẻ mặt bình thản như thường, ký ức năm mười tuổi chợt ùa về. Anh ta khẽ mím môi, hỏi: "Lần này anh đến đây... định dạy dỗ em thế nào?"
Anh ta đã làm mẹ bị thương, anh ta đáng bị phạt.
Cố Hành nói: "Em hãy hủy hôn với Sở Tương đi."
Đây không phải là một lời đề nghị, mà là mệnh lệnh.
Đây là lần đầu tiên Cố Giác nghe thấy yêu cầu như vậy từ miệng anh trai mình. Anh ta cảm thấy có điều gì đó bất thường trong lòng: "Hủy hôn không phải chuyện em có thể quyết định. Cho dù em muốn, chắc chắn ba mẹ cũng sẽ không đồng ý."
Nhà họ Sở và nhà họ Cố có quá nhiều ràng buộc lợi ích, nhà họ Cố chắc chắn sẽ không vì suy nghĩ bốc đồng của anh ta mà đồng ý hủy hôn.
Ánh mắt Cố Hành tĩnh lặng: "Anh đến báo với em chỉ là để mong em giữ vững lập trường, đừng vì lòng thương hại của người lớn mà dao động."
Người lớn mà anh nói, ngoài Trần Uyển Nhu thì không còn ai khác.
Cố Giác càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Trước giờ khi nói về chuyện kết hôn với Sở Tương, trong nhà họ Cố, trừ anh ta ra thì ai cũng đứng về phía ngược lại. Nhưng nếu người lên tiếng là Cố Hành, thì chuyện hủy hôn giữa anh ta và Sở Tương rất có thể sẽ thành hiện thực, vì Cố Hành luôn là người có thể làm được mọi thứ.
Trong đầu Cố Giác hiện lên hình ảnh của Sở Tương, từ khi anh ta có ký ức, cô đã luôn lon ton theo sau anh ta, hồi mẫu giáo thì không cho anh ta nắm tay bạn nữ khác, lớn lên lại càng khiến người ta thấy phiền hơn.
Nếu thật sự hủy hôn, chắc chắn cuộc sống sau này của anh ta sẽ yên ổn hơn nhiều.
Cố Hành bình thản nói: "Sau khi hủy hôn, anh cũng mong em cắt đứt quan hệ với cô ấy, giữ khoảng cách rõ ràng."
Cảm xúc của Cố Giác có phần phức tạp, có lẽ vì ngữ điệu ra lệnh của Cố Hành khiến anh ta sinh ra sự phản cảm. Anh ta đè nén cảm xúc kỳ lạ đó, nhìn Cố Hành rồi phản bác: "Em và Sở Tương còn chưa hủy hôn, thì dựa vào đâu mà anh bắt em giữ khoảng cách với vị hôn thê của mình chứ?"
Cố Hành: "Chỉ vì anh đã thích vị hôn thê của em từ rất lâu rồi."
Cố Giác tưởng mình nghe nhầm, trong đầu hiện ra một loạt dấu chấm hỏi. Đến khi nhận ra anh trai mình với gương mặt lạnh lùng, không có ý đùa giỡn gì cả khi nói ra một câu động trời như vậy, anh ta lập tức bật dậy khỏi giường: "Cố Hành, anh còn biết xấu hổ không thế?!"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.