🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngoài thân phận là mẹ của Cố Giác, dường như Trần Uyển Nhu chẳng còn gì cả. Nhưng bà ấy vẫn còn mạng sống của mình. Bà ấy nhìn chằm chằm vào những người đàn ông đang ngồi vui vẻ trước mặt, vẻ mặt kiên quyết, định nói điều gì đó thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Cố Giác gọi đến.

Bà ấy lập tức bắt máy: "Cố Giác..."

"Mẹ." Giọng Cố Giác từ đầu dây bên kia ngắt lời bà ấy ngay lập tức, giọng nói anh ta bình tĩnh một cách khác thường: "Con đang đứng trên sân thượng."

Trần Uyển Nhu khựng lại.

Cố Giác nói tiếp: "Anh cả muốn làm gì thì cứ theo ý anh ấy đi. Vốn dĩ con và Sở Tương đã không hợp nhau. Nếu mẹ vẫn cố ép con phải ở bên cô ta, vậy thì con sẽ trả lại mạng sống này cho mẹ."

Trần Uyển Nhu rơi vào một trạng thái hoang mang chưa từng có.

Bà ấy không hiểu tại sao tất cả mọi người đều không thông cảm cho những suy nghĩ của bà ấy, từ người con trai cả mà bà ấy từng tự hào đến đứa con trai nhỏ mà bà ấy luôn hết lòng yêu thương, tất cả đều muốn đối đầu với bà ấy. Bao năm nay, bà ấy tính toán từng bước, tất cả là vì ai?

Chẳng phải là vì cái nhà này sao!

Sở Thịnh cười nói: "Lão Cố, xem ra quả thật lần trước chúng ta đi xem bói ở chùa linh nghiệm. Ông với tôi đúng là có duyên làm thông gia."

Cố Triều Dương mỉm cười: "Vạn pháp sinh từ nhân duyên."

Chuyện tối nay, đến đây xem như đã ngã ngũ.

Trần Uyển Nhu mệt mỏi ngồi xuống ghế, bà ấy như già đi cả chục tuổi từ khoảnh khắc này.

Tám giờ tối, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Sở Tương vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô đi đến gần, nhìn qua mắt mèo và thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa. Cô lập tức mở cửa, lao vào lòng anh mà không có tí hình tượng nào.

Cố Hành ôm lấy cô, cúi đầu hôn nhẹ l*n đ*nh đầu, khẽ cười nói: "Anh có làm phiền em nghỉ ngơi không?"

"Không đâu, em đang nghĩ đến anh đây!" Sở Tương đảo mắt, dứt khoát nhảy lên bám chặt lấy người anh như một con gấu túi.

Cô vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước, chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng. Do động tác nhiệt tình quá mức, đôi chân thon dài của cô lộ ra gần hết. Nếu có người đứng ngoài hành lang thì chắc chắn sẽ được chiêm ngưỡng trọn vẹn.

Vốn dĩ Cố Hành chưa từng vào phòng cô, đành ôm người rồi bước vào trong. Sở Tương đưa tay đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn anh với nụ cười rạng rỡ, trông chẳng khác gì vừa thực hiện thành công một mưu kế.

Cố Hành nói: "Tương Tương, xuống đi."

Sở Tương ôm chặt hơn: "Không đâu. Nếu em xuống rồi thì sau này muốn ôm anh như vậy sẽ khó hơn."

Cô đúng là thông minh thật.

Cố Hành đang cân nhắc có nên dùng sức để gỡ cô ra không. Trời thì tối, trong phòng lại chỉ có hai người, cô cứ cọ qua cọ lại trên người anh như vậy thì rất dễ xảy ra chuyện.

Dường như Sở Tương nhận ra ý nghĩ của anh, cười rồi nheo mắt nói: "Nếu anh có bản lĩnh thì sau này đừng mong em ôm anh kiểu này nữa."

Cố Hành suy nghĩ hai giây, rồi xác định là mình thật sự... không có bản lĩnh ấy.

Sở Tương vô cùng đắc ý, lấy ra một đôi dép nam mới tinh từ trong kệ rồi đặt xuống đất, ra hiệu anh đi vào: "Em mới mua đó, chưa ai đi đâu, chỉ chờ anh đến để đi thôi."

Cô đã tính sẵn, sớm muộn gì anh cũng sẽ vào phòng cô.

Cố Hành ngoan ngoãn thay dép, ôm cô gái nhỏ nhắn vào ngồi xuống ghế sofa. Sở Tương vừa ghé sát muốn hôn thì thấy anh đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cô thật kỹ, như vậy còn chưa đủ, anh còn kéo váy cô xuống để che đi hết phần đùi đang lộ ra, cảnh đẹp đến mấy cũng phải che cho bằng hết.

Sở Tương thực sự không nhịn nổi nữa: "Cố Hành, anh có phải là đàn ông không vậy?"

Cố Hành vẫn giữ vẻ ôn hòa, đáp lại: "Dù là về tâm lý hay sinh lý, thì anh cũng là đàn ông mà không cần phải nghi ngờ gì hết."

Sở Tương cố tình nói: "Em không tin, trừ khi để em kiểm tra kỹ hơn."

Cô định kiểm tra thế nào đây?

Cố Hành thật sự đau đầu với những câu nói táo bạo thỉnh thoảng lại bật ra từ miệng cô. Cũng chỉ những lúc thế này, anh mới cảm thấy hình như mình thật sự... già rồi. Không biết có phải con gái tầm tuổi cô đều to gan như thế này, hay chỉ riêng cô mới dám thẳng thắn, không hề kiêng dè gì với người yêu như vậy thôi?

Khóe môi Cố Hành cong nhẹ, anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hôn một cái lên khóe môi cô, dịu dàng dỗ dành: "Sau này có cơ hội thì anh sẽ để em kiểm tra."

Sở Tương tạm thời hài lòng hơn. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, cười hỏi: "Chuyện đã giải quyết xong rồi à?"

Ánh mắt anh dịu dàng: "Giải quyết rồi."

Sau bữa tiệc, anh đã không thể chờ nổi mà nhanh chóng cho người tung tin Cố Giác và Sở Tương chính thức hủy bỏ hôn ước. Chỉ cần đến ngày mai thôi, cả giới thượng lưu sẽ biết giữa hai người họ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Về lý do thì quá đơn giản: ai bảo Cố Giác chơi bời quá trớn, để tình nhân mang thai?

Nhà họ Sở không thể nào chấp nhận chuyện này được, đó là điều hiển nhiên. Từ trước đến nay, nhà họ Sở chẳng hề thua kém nhà họ Cố, chỉ có tên ngốc nghếch như Cố Giác mới chưa từng xem cô tiểu thư Sở Tương ra gì. Giờ Sở Tương hủy hôn với Cố Giác, thì vị trí của anh ta trong nhà họ Cố lại càng trở nên vô nghĩa.

Lý do khiến Cố Hành vội vàng đến gặp Sở Tương vào lúc này chính là để tự mình nói cho cô biết rằng mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi. Đây giống như kiểu tâm lý ấu trĩ khi yêu, muốn thể hiện thành quả với người mình thích.

Anh đã từng hứa sẽ không để cô phải lo lắng, rằng anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện và đúng như vậy, anh đã làm được.

Thực ra, với vị trí mà Cố Hành đang có, chẳng ai còn nghi ngờ năng lực của anh nữa. Thế nhưng anh vẫn cứ muốn xuất hiện trước mặt cô với tư thế của người chiến thắng như thể chỉ cần được cô công nhận, thì tất cả mới có ý nghĩa.

Đôi mắt long lanh của Sở Tương ánh lên tia sáng ngưỡng mộ, cô chắp tay trước ngực, chớp mắt liên tục, dùng giọng điệu cường điệu nhưng chân thành nói: "Anh Cố Hành, anh giỏi quá đi!"

Cố Hành cúi đầu khẽ cười, rồi nghiêng người hôn lên môi cô, anh chỉ muốn nghe một câu như vậy từ cô mà thôi.

Nghe thì thấy thật buồn cười, nhưng dù đã ở tuổi này, từng đàm phán biết bao thương vụ khó nhằn, nhưng những lời tán dương của người ngoài cũng không khiến anh vui bằng một lời khen của cô gái nhỏ.

Với người khác, mọi ưu điểm của Cố Hành đều là điều hiển nhiên, nhưng chỉ trong mắt cô, dù là việc nhỏ nhặt như mua cho cô một hộp sữa chua, cô cũng có thể dùng giọng điệu khoa trương để nói một câu "anh thật tốt".

Có lẽ trong mắt Sở Tương, anh chính là một người rực rỡ như thế.

Chiếc điện thoại ở góc ghế sofa cứ reo mãi không ngừng, dường như chỉ cần chủ nhân không nhấc máy, nó sẽ không dừng lại.

Sở Tương với tay tìm điện thoại, nhưng động tác lộn xộn khiến cô đè cả người lên Cố Hành, làm anh ngã xuống sofa.

Cố Hành vòng tay ôm eo cô để cô khỏi ngã theo phản xạ, cuối cùng cô cũng tìm thấy điện thoại, cô nằm sấp trên người anh, nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến rồi vội vàng ho nhẹ, bắt máy: "Ba ạ."

Không biết đầu bên kia nói gì, chỉ nghe Sở Tương đáp: "Con vừa mới đi tắm, không nghe thấy điện thoại. Con nhát gan lắm, làm gì có chuyện dắt đàn ông về nhà giữa đêm khuya chứ!"

Cố Hành yên lặng nhìn Sở Tương, rất thông minh lựa chọn giữ im lặng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.