Trong điện thoại, Sở Thịnh nói: "Hôm nay Cố Hành hẹn ba đi ăn, chắc con cũng biết rồi nhỉ?"
Sở Tương giả vờ ngơ ngác: "Gì cơ? Anh Cố hẹn ba ăn cơm á? Tại sao thế?"
Cô hỏi một cách ngây thơ, giọng điệu trong sáng, chẳng khác nào thật sự không biết gì, hoàn toàn không giống đang giả vờ.
Cố Hành yên lặng nhìn cô gái đang nằm sấp trên người mình gọi điện thoại, anh đưa tay ra nhéo nhẹ má cô, rồi bị cô trợn mắt lườm cho một cái.
Anh chỉ khẽ cong môi cười.
Trong điện thoại, Sở Thịnh nghi ngờ hỏi: "Con thật sự không biết hôm nay Cố Hành đã làm gì à?"
Sở Tương lắc đầu, đáp: "Dạ con không biết, con với anh Cố đâu có thân đâu, làm sao mà biết được anh ấy muốn làm gì?"
Ồ, cô nói không thân với anh.
Cố Hành không nói tiếng nào, chỉ yên lặng nhìn màn "diễn xuất" của Sở Tương.
Sở Tương thì lại chớp mắt với anh, vẻ mặt vô tội đến mức không thể giả hơn.
Sở Thịnh nói tiếp: "Nói thật đi, con với nó bắt đầu để ý nhau từ lúc nào thế?"
Sở Tương: "Ba, ba đang nói gì vậy?"
Sở Thịnh: "Dù gì ba cũng là ba của con, con thật sự nghĩ ba bị con lừa qua mặt à?"
Sở Tương dùng một tay vẽ vòng tròn trên ngực Cố Hành, thì thầm: "Ba nói gì mà khó nghe quá vậy, con đâu có định lừa ba đâu."
Sở Thịnh bật cười: "Từ xưa đến nay, thằng nhóc Cố Hành đó chưa từng đánh trận nào mà không chuẩn bị trước. Nó dám đứng trước mặt ba và ba mẹ nó để đề nghị cưới con, điều đó chỉ có thể chứng minh một điều rằng nó đã được con gật đầu từ lâu rồi. Sở Tương à, con cũng giỏi đấy, mang danh vị hôn thê của thằng em mà vẫn khiến thằng anh không nhịn được mà ra tay."
Sở Tương vờ như không hiểu.
Sở Thịnh lại tự hào nói một câu: "Không hổ là con gái của ba, đúng là có khí chất hồng nhan họa thủy."
Vốn dĩ Sở Thịnh là người nổi tiếng... không theo khuôn phép gì. Năm xưa, khi đối đầu với tình địch tranh giành mẹ của Sở Tương, để chứng minh đối phương chẳng có gì ghê gớm, ông đích thân ra trận giả gái, khiến đối phương say mê đến mức thần hồn điên đảo.
Chính nhờ những chiêu trò lén lút kiểu đó, ông mới giành được người đẹp về tay.
Vậy nên, ông không khó để đoán được những toan tính nho nhỏ trong lòng Sở Tương. Dù gì thì ông cũng là người từng "cao tay" hơn nhiều.
Sở Thịnh nói: "Đưa điện thoại cho Cố Hành, ba có chuyện muốn nói với nó."
Sở Tương liếc nhìn Cố Hành, ban đầu còn muốn giả vờ không hiểu, nhưng chỉ một ánh mắt đó của cô, Cố Hành đã đoán ra được đầu bên kia nói gì. Anh cầm lấy điện thoại, lễ phép chào hỏi: "Chào chú Sở."
Sở Thịnh: "Muộn thế này rồi, cậu còn ở trong nhà con gái tôi làm gì?"
Cố Hành hơi ngại ngùng: "Cháu chỉ đến thăm Sở Tương, không có ý định làm gì quá đáng đâu ạ."
Sở Tương vẫn nằm sấp trên người anh, đưa mắt nhìn anh một cái đầy ẩn ý.
Sở Thịnh bật cười khẽ, giọng điệu không rõ là vui hay giận: "Làm cho đàng hoàng vào, nếu con gái tôi mang thai trước khi tốt nghiệp đại học thì chắc chắn tôi sẽ không tha cho cậu đâu đấy."
Cố Hành: "..."
Sở Thịnh cúp máy. Ông ngồi trong xe, tĩnh tâm lại để sắp xếp lại đầu đuôi mọi chuyện trong đêm nay.
Sở Tương đã trưởng thành rồi, dĩ nhiên có quyền tận hưởng cuộc sống như một người lớn. Nếu hai đứa không hợp nhau ở phương diện nào đó thì chia tay trước khi kết hôn cũng là điều nên làm.
Vì vậy, Sở Thịnh cũng không coi việc con gái ông qua đêm với một người đàn ông là chuyện lớn lao gì.
Chỉ có điều, sao chuyện lớn như việc Sở Tương đổi vị hôn phu lại chưa thấy nó báo cho mẹ nó thế nhỉ?
Sở Thịnh xoa cằm, cười vui vẻ.
Ở bên kia, trong căn phòng sáng trưng, Sở Tương với khí thế bừng bừng đè lên người Cố Hành, hỏi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Trước khi ba em cúp máy, ông ấy nói gì với anh?"
Cố Hành vẫn điềm tĩnh như thường: "Ông ấy bảo anh nên rời đi sớm, đừng ở chỗ em quá lâu."
Sở Tương nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, ánh mắt như tia X-quang soi thấu lòng người, đôi mắt hơi nheo lại, giọng nghiêm túc: "Không đúng, anh đang nói dối."
Cố Hành nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.
Sở Tương mím môi: "Chúng ta còn chưa đến mức bảy năm bắt đầu chán nhau mà giờ anh đã bắt đầu giấu em chuyện gì đó rồi ư? Có phải vì sắp có được em rồi nên anh không còn trân trọng nữa không?"
Cố Hành bất lực: "Em đang nói linh tinh gì thễ?"
Gương mặt cô thể hiện rõ vẻ tổn thương, mềm nhũn nằm lên ngực anh, úp mặt xuống, vai run nhẹ như đang vô cùng đau lòng.
Trông cô như thể đang khóc.
Cố Hành cuống lên, vội vàng dỗ dành: "Tương Tương, anh không có ý lừa em, chỉ là..."
Giọng cô nghẹn ngào: "Chỉ là gì?"
Cố Hành hơi ngập ngừng, nói: "Chỉ là lời ba em nói khiến anh khó mở miệng."
Giọng cô vẫn mang theo tiếng nức nở: "Là lời gì?"
Dường như chỉ cần anh không nói thật, tâm trạng u uất của cô sẽ mãi không dứt. Cố Hành đành thấp giọng nói: "Ông ấy bảo anh... chuẩn bị biện pháp an toàn."
Sở Tương khẽ "hừ" một tiếng.
Cố Hành tiếp: "Còn bảo... đừng để em mang thai trước khi tốt nghiệp đại học."
"Chỉ vậy thôi á?" Sở Tương ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy khó tin nhìn anh. Đôi mắt cô đen nhánh long lanh, hoàn toàn không có dấu hiệu từng rơi lệ.
Cố Hành cũng không quá bất ngờ. Chẳng qua anh thấy mềm lòng khi cô tỏ vẻ đáng thương, chứ đâu có thật sự tin vào diễn xuất vụng về kia. Anh bật cười bất lực: "Chỉ vậy thôi mà còn chưa đủ à?"
Sở Tương nghiêm túc đáp: "Thế thì có đâu? Ba em đứng từ góc độ người lớn để nhắc nhở như vậy cũng đúng thôi. Thời buổi nào rồi, thích một người thì có h.am m.uốn, có nhu cầu sinh lý cũng là chuyện rất bình thường mà, có gì phải xấu hổ đâu."
Lúc nào Cố Hành cũng bị sự táo bạo của cô làm cho lúng túng. Anh và Sở Tương vốn có tính cách khác nhau, anh là kiểu người đã nhịn rất lâu, nên khi phải đối mặt với chuyện "h.am m.uốn", trong lòng anh luôn thấy như đang làm điều gì đó sai trái.
Cô quá tốt đẹp, còn anh lại để lộ quá nhiều suy nghĩ tầm thường, như thể đang vấy bẩn cô vậy.
Sở Tương hôn lên khóe môi anh: "A Hành, em muốn làm tất cả những chuyện thân mật mà những người yêu nhau đều làm."
Yết hầu Cố Hành khẽ chuyển động, bàn tay ôm eo cô cũng vô thức siết chặt hơn.
Từ nhỏ anh đã được dạy phải che giấu cảm xúc, kiểm soát h.am m.uốn của bản thân. Đây là lần đầu tiên có người nói với anh rằng anh cũng có quyền làm những điều mình thực sự muốn.
Chỉ trong chớp mắt, vị trí đã đảo ngược. Sở Tương bị anh đè xuống sofa, cô chủ động đón lấy nụ hôn của anh, hưng phấn đến mức kiễng cả đầu ngón chân.
Nhưng khi tay cô chạm vào khóa thắt lưng của anh, lại bị anh giữ lại.
Cô không hài lòng nhìn anh.
Cố Hành hít thở không đều, khó khăn nói: "Anh không mang theo gì cả."
Sở Tương: "Không sao đâu, làm gì có ai trúng ngay trong lần đầu tiên chứ!"
Cố Hành có cảm giác như vai trò giữa hai người đã bị đảo lộn, như thể anh mới là cô vợ nhỏ sắp bị người ta ăn sạch không chừa lại một mảnh nào. Anh vẫn giữ lấy tay cô mà không thả ra, nửa dở khóc dở cười: "Tương Tương, anh không thể để em mạo hiểm được."
Tim Sở Tương bỗng mềm nhũn. Rõ ràng cô cảm nhận được cơ thể anh đã có phản ứng, nhìn ra anh đang rất khó chịu, vậy mà anh vẫn cố nén lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.