Trong đôi mắt đen láy của Cố Hành hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh dừng xe lại bên lề đường, tháo dây an toàn, rồi cúi người ôm cô gái vào lòng: "Anh không giống những người đàn ông mà em từng nói."
Sở Tương ngẩng đầu, ánh mắt đầy uất ức nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Cả đời này anh chỉ yêu mình em, chỉ có em là bạn gái và cũng chỉ cưới một mình em. Tương Tương, người duy nhất khiến anh có khát khao và rung động, chỉ có em."
Anh nói toàn là sự thật. Nếu không phải là thật, thì với gia thế của anh, sao đến tận tuổi này mới yêu một mình cô?
Thực ra chỉ vì hôm nay Sở Tương nhìn thấy bà cụ kia nên nhất thời xúc động mới tỏ ra yếu lòng như vậy. Đương nhiên cô hiểu, việc người còn sống tìm người mới sau khi bạn đời qua đời là điều bình thường. Nhưng con người vốn cảm tính, lý trí thì hiểu chuyện đó, còn cảm xúc lại nghĩ theo hướng khác.
Cô kéo áo anh, giọng nhỏ nhẹ: "Cố Hành, tìm mẹ kế cho con cái là việc rất mạo hiểm, anh biết chứ?"
Cố Hành bật cười: "Ừ, anh biết."
Thế là tâm trạng của Sở Tương trở nên tốt hơn.
Cố Hành xoa đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều, cuộc sống của người khác không liên quan gì đến chúng ta. Dù anh lớn lên bên cạnh ông nội, nhưng không có nghĩa anh cũng sẽ làm theo những quyết định của ông."
Sở Tương ngượng ngùng nói: "Em không có ý nói ông anh không tốt... chỉ là em hơi, hơi để ý một xíu thôi."
Cố Hành nâng mặt cô lên, trong khóe mắt kèm theo ý cười, giọng nói dịu dàng: "Em để ý, chứng tỏ em có tính chiếm hữu mạnh với anh, điều đó rất tốt."
Mắt Sở Tương sáng rực: "Thật sao?"
Anh gật đầu, nghiêm túc khẳng định: "Thật mà."
Anh đúng là biết cách dỗ dành, Sở Tương cảm thấy càng thích anh thêm một chút nữa!
Tối hôm đó, Cố Hành đưa cô về đến trước cửa căn hộ, chuẩn bị rời đi thì Sở Tương giữ tay anh lại không buông. Cô chớp chớp mắt tội nghiệp: "Đêm qua em gặp ác mộng, tối nay không dám ngủ một mình."
Cố Hành có hơi do dự.
Sở Tương lại nói: "Chỉ đắp chăn nói chuyện thôi, không làm gì khác đâu."
Anh nhìn thấy sự chân thành trong ánh mắt cô, đành phải thoả hiệp.
Tối đến khi đi ngủ, Sở Tương bảo anh kể chuyện cho cô nghe. Cố Hành bèn kể cho cô nghe chuyện xưa của ông nội và bà nội mình.
Ông nội anh từng gặp bà nội trên một con tàu trong lúc buôn bán. Lần đầu gặp gỡ không hề lãng mạn gì, chỉ là một người thanh niên đang hút thuốc ở đầu tàu, vô tình nhìn thấy một cô gái đứng trên boong.
Cô ấy chỉ cười với ông cụ một cái, vậy mà ông cụ đã ghi nhớ suốt đời.
Vào thời đó, một cô gái lạ không rõ lai lịch xuất hiện trên tàu là chuyện dễ khiến người khác nghi ngờ, nhưng ông cụ không quan tâm. Ông cụ đã dùng các mối quan hệ để làm giấy tờ cho cô ấy, đưa cô ấy đi khắp nơi trên biển, sau đó cầu hôn, rồi có đứa con đầu tiên với cô ấy.
Trong quá trình đó, việc làm ăn của ông cụ ngày càng phát đạt, tham vọng cũng ngày càng lớn. Dường như mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tốt... cho đến một ngày, cô ấy qua đời.
Cố Hành chỉ nghe được chừng đó từ ông nội, còn lại thì ông cụ không muốn nói thêm. Khi bà nội mất, ba của Cố Hành còn rất nhỏ, nhưng cũng đã đủ tuổi để có thể nhớ chuyện.
Có lẽ vì chuyện của bà nội, đến tận bây giờ, mối quan hệ giữa ba anh và ông cụ vẫn lạnh nhạt, xa cách.
Theo như tính tò mò của Sở Tương, Cố Hành còn tưởng cô sẽ hỏi "tại sao" cả chục lần, nhưng trái với dự đoán, cô lại im lặng đến bất ngờ. Anh cúi đầu nhìn xuống, cô đã cuộn người trong lòng anh mà ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cố Hành nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu cô: "Ngủ ngon nhé, Tương Tương."
Chắc chắn anh và cô sẽ không giống như câu chuyện của ông bà anh. Bây giờ, anh có đủ năng lực để bảo vệ người mình yêu, cho nên những điều cô từng lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra với họ.
.............
Sau khi lễ kỷ niệm trường kết thúc thành công, tin tức về việc Sở Tương sắp đính hôn cũng được lan truyền ra ngoài.
Lần này trong buổi biểu diễn ở lễ kỷ niệm, câu lạc bộ kịch nói của họ chỉ giành được giải ba. Hạ Tuế cũng không cảm thấy tiếc nuối gì, dù sao thì các câu lạc bộ khác thật sự quá "cạnh tranh". Ai mà ngờ được câu lạc bộ Taekwondo lại trình diễn màn đập đá bằng ngực, còn nhóm nam sinh của câu lạc bộ bóng rổ thì xé áo khoe cơ bắp ngay cuối màn trình diễn, khiến cả nam lẫn nữ đều hét ầm lên vì phấn khích.
So với họ, câu lạc bộ kịch nói dựa vào nhan sắc để giành được giải ba đã là quá giỏi rồi.
Hạ Tuế ngồi cạnh Mạnh Thất Nguyệt, cô nàng hứng thú hỏi Sở Tương đang ngồi đối diện: "Người ngồi cạnh em trong lễ kỷ niệm là bạn trai em à?"
Sở Tương mỉm cười: "Vâng, đúng rồi."
Hạ Tuế cảm thán thật lòng: "Tương Tương, em siêu thật đấy, vậy mà lại có thể tìm được thái tử gia nhà họ Cố để làm bạn trai. Sau này em chính là thái tử phi của nhà họ Cố rồi!"
Mạnh Thất Nguyệt phản bác lại như phản xạ có điều kiện: "Thái tử gia, thái tử phi gì chứ? Thời đại nào rồi? Mấy thứ phong kiến đó bỏ đi được rồi!"
Hạ Tuế cười tươi rói: "Thất Nguyệt à, em nhìn xem, Tương Tương sắp đính hôn với người mình thích rồi, còn em đến giờ vẫn chưa tìm được định mệnh của đời mình, bị người ta bỏ xa rồi đấy, phải làm sao đây?"
Mạnh Thất Nguyệt ngẩng mặt đầy kiêu hãnh: "Em đâu có định kết hôn, có bạn trai hay không cũng chẳng sao cả. Dù sao em cũng có tiền, khi nào hứng lên muốn yêu thì kiểu gì chẳng tìm được một người đàn ông như ý?"
"Woa!" Hạ Tuế vỗ tay một cách khoa trương.
Mạnh Thất Nguyệt liếc bà chị một cái: "Chị còn nói em nữa à, rõ ràng chị lớn hơn em hai tuổi mà đến giờ cũng chưa thấy có bạn trai đâu."
Hạ Tuế thản nhiên: "Chỉ là hiện tại chị chưa muốn yêu đương vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp thôi. Còn nếu lúc nào muốn yêu, tìm bạn trai chỉ là chuyện trong vài phút."
Mạnh Thất Nguyệt thầm nghĩ: Mồm cứng như vịt chết, kiểu con gái có IQ và EQ đều cao như mình còn chưa có ai theo đuổi, Hạ Tuế mà có người theo đuổi thì đúng là chuyện lạ.
Sở Tương vui vẻ mời: "Mọi người nhất định phải đến lễ đính hôn của em nhé!"
Hạ Tuế nói: "Yên tâm, em là người của câu lạc bộ bọn chị, chị chính là nửa bên nhà gái của em, nhất định chị sẽ đến!"
Mạnh Thất Nguyệt liếc nhìn ra ngoài cửa quán cà phê: "Kia kìa, vị hôn phu của cậu đến đón rồi."
Sở Tương đứng dậy vẫy tay với người ngoài kia, người đàn ông nở nụ cười. Cô quay đầu lại nói: "Tớ đi trước đây nhé, mai gặp!"
Mạnh Thất Nguyệt nhìn theo bóng Sở Tương chạy về phía người đàn ông, chán nản chống cằm: "Thật sự chẳng hiểu yêu đương có gì hay ho."
Ánh mắt Hạ Tuế lại chứa đầy sự thưởng thức: "Anh Cố này có tỉ lệ cơ thể đẹp thật đấy. Giá mà anh ấy có thể làm người mẫu cho chị, chắc chắn cosplay cực đỉnh luôn!"
Mạnh Thất Nguyệt chẳng hứng thú gì với sở thích của Hạ Tuế, cô ấy hỏi: "Hè này chị định làm gì?"
Hạ Tuế đáp: "Nghe nói ba chị có bước tiến mới trong nghiên cứu, hè này chị sẽ đến viện nghiên cứu của ông ấy tham quan một chút."
Mạnh Thất Nguyệt càng thêm buồn bực, Sở Tương thì có vị hôn phu mới, Hạ Tuế có sở thích và đam mê vô biên, hình như chỉ có cô ấy là chẳng theo đuổi gì hết...
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.