Thật ra đã có không ít người biết thân phận của Ôn Trì. Có người xem thường cậu ấy, cũng có người cố tình gây sự vì vấn đề xuất thân của cậu ấy.
Ví dụ như bây giờ, một người đàn ông trẻ tuổi cầm ly rượu vang đi thẳng tới, cố ý đụng vào người Ôn Trì, rượu đỏ lập tức đổ ướt hết lên người cậu ấy.
Người đàn ông giả vờ nói: "Ôi trời ơi, xin lỗi nhé, tôi không thấy chỗ này còn có người đang đứng."
Ôn Trì im lặng không nói gì.
Người đàn ông lại cười khẩy: "Tôi cũng xin lỗi rồi, chắc cậu không để bụng đâu nhỉ?"
Ngay giây tiếp theo, cả người gã bị một ly rượu vang dội thẳng lên đầu xuống, ướt như chuột lột.
Mạnh Thất Nguyệt đặt ly rượu xuống, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo liếc nhìn gã, cười lạnh: "Ơ kìa, tôi cũng không thấy chỗ này có người mà, tôi không cố ý, chắc anh cũng không để bụng đâu nhỉ?"
Người đàn ông tức đến đỏ mặt: "Mạnh Thất Nguyệt, anh là anh họ em đấy, anh đang bênh vực em mà, em có ý gì đấy hả?"
Mạnh Thất Nguyệt bĩu môi: "Chẳng phải tôi đã nói là không thấy có người đang đứng ở đây à? Tôi còn đang nghĩ sự tồn tại của ai yếu thế, hoá ra là anh họ à."
Người đàn ông: "Em..."
Mạnh Thất Nguyệt: "Để lần sau về nhà ông ngoại, tôi phải hỏi xem ông dạy dỗ con cái kiểu gì mà anh họ lại vô lễ như thế, có thể to tiếng ngay trong lễ đính hôn của người ta."
Người đàn ông nghiến răng, đè thấp giọng: "Mạnh Thất Nguyệt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798952/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.