🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ở một góc khác của thành phố, cuộc tranh cãi trong quán cà phê vẫn chưa kết thúc.

Cố Giác mất kiên nhẫn nói: "Chú hai, cháu biết chú khuyên cháu quay về là vì muốn tốt cho cháu, nhưng thật sự cháu không muốn quay lại cái nhà đó nữa!"

Cố Mộ Tịch bình tĩnh đáp: "Dù sao thì nơi đó cũng là nhà của cháu, cháu rời nhà lâu như vậy rồi, ba mẹ cháu đều rất lo lắng cho cháu."

Cố Giác cười khổ: "Trong mắt ba mẹ cháu, chỉ có anh cả thôi, trong mắt họ, dù cháu có cố gắng thế nào cũng không bao giờ bằng được anh ấy. Giống như lần này, vậy mà anh cả lại đính hôn với Sở Tương! Rõ ràng ba mẹ biết trước đây Sở Tương từng đính hôn với cháu, vậy mà bây giờ lại mặc kệ cho anh cả làm loạn. Nếu người làm ra chuyện nực cười này là cháu thì chắc chắn họ đã đuổi cháu ra khỏi nhà từ lâu rồi!"

Cố Mộ Tịch nói: "Anh cả và chị dâu có nỗi khổ riêng của họ. A Giác, cháu cũng không còn nhỏ nữa, bây giờ cháu nói không quay về nhà họ Cố, vậy sau này cháu định tính sao?"

Ánh mắt Cố Mộ Tịch nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh: "Tôi nghe nói cô Tô đã mang thai rồi?"

Cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn hơi cứng lại.

Cố Mộ Tịch hỏi tiếp: "Cô Tô định sinh đứa bé này à?"

Câu hỏi này có ý gì?

Tô Nhuyễn Nhuyễn thẳng lưng lên, cô ta vốn là người kiêu ngạo, tự lập, chưa bao giờ khuất phục vì quyền thế hay tiền bạc: "Tôi biết nhà họ Cố coi thường tôi, nhưng đứa bé này là con tôi, tôi nhất định sẽ sinh nó ra. Dù nhà họ Cố có quyền thế như thế nào cũng không thể cướp con tôi đi được."

Cố Giác cảm động bởi sự kiên định bảo vệ con của Tô Nhuyễn Nhuyễn, anh ta nắm lấy tay cô ta:  "Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ bảo vệ em và con."

Cố Mộ Tịch khẽ cười: "Cô Tô, cô thật sự nghĩ nhà họ Cố hy vọng đứa bé này chào đời à?"

Sắc mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn khựng lại.

Cố Mộ Tịch mỉm cười: "Cô và A Giác ở bên nhau vốn không danh không phận. A Giác là thiếu gia nhà họ Cố, người thằng bé nên cưới cũng phải là tiểu thư môn đăng hộ đối. Mà cô và đứa bé này, chỉ là chướng ngại vật mà thôi."

Giọng nói của chú ấy trở nên nhẹ nhàng: "Đừng nghĩ bản thân mình quan trọng đến thế, sẽ không có ai trong nhà họ Cố tranh giành đứa bé với cô đâu, vì trong mắt họ, đứa bé này vốn dĩ không hề quan trọng."

Tô Nhuyễn Nhuyễn như bị ai tát cho một cú thật mạnh, cô ta siết chặt vạt áo, sắc mặt cực kỳ khó coi. Không nghi ngờ gì, đây là một loại sỉ nhục khiến cô ta phẫn nộ tột cùng.

"Nhà họ Cố mấy người luôn khinh người như thế à?" Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng bật dậy, vô cùng giận dữ: "Mấy người không cần đứa bé này nhưng tôi cần!"

Cố Giác vội vàng đứng lên an ủi cô ta: "Nhuyễn Nhuyễn, đừng giận, anh không giống bọn họ."

Cố Mộ Tịch cười nhạt: "Tôi chỉ nói rõ thực tế cho cô biết mà thôi, cô Tô vẫn còn quá ngây thơ. Không có ai trong nhà họ Cố mong chờ đứa bé này chào đời cả, vậy cô nghĩ cô có bao nhiêu khả năng để sinh đứa bé này ra?"

Đây rõ ràng là một lời uy h**p.

Cố Giác tức giận: "Đủ rồi, chú hai! Từ trước đến nay, chú đối xử với cháu rất tốt, trong nhà họ Cố, người cháu kính trọng nhất cũng là chú. Nhưng sao chú lại ép cháu đến mức này giống hệt ba mẹ cháu như thế! Chú không thể suy nghĩ vì cháu được ư?"

Cố Mộ Tịch thở dài: "Chính vì trong nhà họ Cố có quá ít người thật sự nghĩ cho cháu, nên chú mới phải nghĩ thay cho cháu. A Giác, nếu cháu còn tiếp tục thế này thì chỉ càng khiến ông nội cháu thêm thất vọng thôi. Cháu có từng nghĩ đến tương lai mình sẽ thế nào chưa? Cháu lấy gì để so với anh cả của cháu? Lấy gì để sống một cuộc đời yên ổn?"

"Cháu đã rời khỏi nhà họ Cố và vẫn sống tốt mà!"

"Đó là vì cháu là thiếu gia nhà họ Cố nên bây giờ mới có thể sống thoải mái như vậy." Cố Mộ Tịch nói: "Nếu tin cháu đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cố truyền ra ngoài, cháu hãy xem những người đang giúp đỡ cậu bây giờ, liệu họ có đổi thái độ không."

Cố Giác: "Nhà họ Cố, lúc nào cũng là nhà họ Cố! Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ rằng cháu không thể sống được nếu tách khỏi nhà họ Cố!"

Sự bất mãn trong lòng anh ta đã đạt đến đỉnh điểm, Cố Giác không muốn nói chuyện với Cố Mộ Tịch nữa, anh ta nắm tay Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi đi ra khỏi cửa hàng.

Cố Mộ Tịch đi theo ra: "A Giác, cháu không thể tiếp tục ương bướng như vậy được nữa!"

Cố Giác không quay đầu lại, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn qua đường. Càng nhiều người nhân danh vì tốt cho anh ta mà nhắc đến nhà họ Cố càng khiến anh ta cảm thấy ghét bỏ hơn. Từ khi sinh ra, trong mắt mọi người, anh ta chẳng bằng anh cả.

Bây giờ anh ta đã lớn rồi, nhưng trong mắt họ, anh ta vẫn như một đứa trẻ không làm nên trò trống gì, như thể rời khỏi nhà họ Cố, anh sẽ không thể sống được trên thế giới này!

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trẻ tuổi, cô ta không khỏi ngẩn người. Rõ ràng đã tự nhủ phải giữ chặt trái tim này, nhưng hôm nay anh ta thà đoạn tuyệt với nhà họ Cố cũng muốn bảo vệ cô ta và đứa bé, trái tim cô ta vẫn không nhịn được mà rung động.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: "Cố Giác, chúng ta..."

Phía sau vang lên tiếng va chạm dữ dội, đường phố trở nên hỗn loạn.

Cố Giác quay đầu lại, kêu lên thất thanh: "Chú hai!"

..............

Bên ngoài phòng phẫu thuật bệnh viện, một nhóm người đã tụ tập lại trong thời gian ngắn.

Cố Triều Dương và Trần Uyển Nhu là những người đến đầu tiên. Cố Triều Dương thậm chí không thèm nhìn Cố Giác lấy một lần, ngồi xuống ghế và im lặng chờ đợi. Trần Uyển Nhu đứng trước mặt Cố Giác, giơ tay tát Cố Giác một cái.​​​​​​​​​​​​​​​​

Đây là lần đầu tiên Trần Uyển Nhu đánh Cố Giác, cái tát này cũng thực sự dùng rất nhiều sức.

Cố Giác cúi đầu hối lỗi, không nói lời nào.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lại che Cố Giác sau mình, cô ta thẳng thắn đối diện với Trần Uyển Nhu, nói mà không hề khách sáo: "Đây là một tai nạn, không phải lỗi của Cố Giác, dì không thể trách anh ấy."

Trần Uyển Nhu tức đến mức bật cười: "Đúng, đây không phải lỗi của Cố Giác, vậy tất cả đều là lỗi của cô! Nếu không phải cô cố tình mang thai, còn muốn dựa vào đứa trẻ trong bụng để ràng buộc con trai tôi để leo lên thì liệu có gây ra nhiều chuyện như vậy không!"

Khi Trần Uyển Nhu lại định tát Tô Nhuyễn Nhuyễn, Cố Giác đã nắm lấy tay bà ấy: "Mẹ, mẹ đừng động vào cô ấy."

Trần Uyển Nhu tức đến cả cơ thể run rẩy: "Tốt lắm, Cố Giác, giờ vì người phụ nữ này mà con không cần gia đình nữa đúng không!"

Cố Giác không lên tiếng.

Ông cụ và bà cụ đến cùng với Cố Hành và Sở Tương, vừa đến cửa phòng phẫu thuật, bà cụ đã không nhịn được mà khóc òa lên: "Mộ Tịch, con không thể có chuyện gì được! Mẹ chỉ có một đứa con trai thôi! Con nhất định không được có chuyện gì!"

Bà cụ thực sự vô cùng đau buồn và khó chịu, bà ta luôn đối xử không tệ với Cố Giác, trong lòng Cố Giác càng cảm thấy tội lỗi sâu sắc hơn, anh ta buông tay Trần Uyển Nhu ra, đi đến trước mặt bà ta, khẽ nói: "Xin lỗi..."

Bà cụ nhìn Cố Giác với đôi mắt đẫm lệ, dường như tình cảm của bà ta dành cho anh ta rất phức tạp, vừa trách anh ta khiến Cố Mộ Tịch gặp chuyện, nhưng lại không nỡ tát anh ta một cái thật mạnh như Trần Uyển Nhu.

Ông cụ ngồi đối diện với Cố Triều Dương, thái độ của hai cha con này giống nhau, ổn định, im lặng không nói gì như thể đứng ngoài cuộc.

Sở Tương lén hỏi Cố Hành: "Chú hai của anh bị thương nghiêm trọng lắm à?"

Cố Hành gật đầu: "Bên bệnh viện gọi đến nói đến nói thế."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.