🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng liên tục, y tá đã ra vào nhiều lần. Đối mặt với sự lo lắng của bà cụ, y tá chỉ nói tình hình không mấy lạc quan.

Đừng tưởng rằng bình thường bà cụ sống như một người không tranh giành, hiền hòa và dịu dàng. Đến lúc như thế này, bà ta chỉ còn lại thân phận của một người mẹ, không còn tí giả tạo nào, chỉ còn nỗi lo lắng và đau khổ vô cùng.

Ánh đèn trong phòng mổ như hóa thành một bàn tay, siết chặt lấy trái tim yếu ớt của bà ta, khiến bà ta nghẹt thở.

Bà ta không chịu đựng nổi nữa, mắt tối sầm lại, người loạng choạng. May mà Cố Giác kịp đỡ lấy bà ta, nếu không bà ta đã ngã xuống đất rồi.

Khi bà cụ còn chưa tỉnh táo, cánh cửa phòng mổ lại mở ra. Y tá nói: "Lượng máu phù hợp với nhóm máu của ông ấy không đủ!"

Ông cụ không nói gì.

Chuỗi tràng hạt trong tay Cố Triều Dương xoay một vòng, ông ấy đứng dậy: "Tôi cùng nhóm máu với chú ấy, dùng máu của tôi đi."

Y tá liếc nhìn mọi người có mặt, nhắc nhở: "Giữa người thân trực hệ không được truyền máu."

Cố Triều Dương nói: "Tôi và bệnh nhân không có quan hệ huyết thống."

Chỉ một câu nói đó khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Trần Uyển Nhu và Cố Giác lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngay cả Tô Nhuyễn Nhuyễn, vốn không phải người nhà họ Cố cũng không tránh khỏi bị bất ngờ.

Ông cụ vẫn không thay đổi sắc mặt, ông cụ cứ như người đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối.

Sở Tương vô thức nhìn sang Cố Hành. Tuy anh không biểu hiện rõ ràng, nhưng sự kinh ngạc trong đáy mắt anh là thật, chứng tỏ đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện này.

Trong đầu Sở Tương thoáng hiện ra vô số khả năng.

Câu nói của Cố Triều Dương thật đáng suy ngẫm. Ông ấy không có quan hệ huyết thống với Cố Mộ Tịch, vậy vấn đề nằm ở Cố Triều Dương hay là ở Cố Mộ Tịch?

Ca phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng mới kết thúc. Bà cụ nằm trên giường bệnh, vừa tỉnh lại sau hôn mê thì phản ứng đầu tiên là muốn ngồi dậy xem tình hình của con trai.

Bà cụ ngồi dậy quá nhanh nên nhanh chóng thấy chóng mặt hoa mắt. Có người đỡ lấy vai bà ta, nhẹ nhàng vỗ về vai bà ta, giọng nói dịu dàng: "Ca phẫu thuật rất thành công, Mộ Tịch vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mạng của nó đã giữ được rồi, bà đừng lo."

Bà cụ nhìn chồng mình, không kìm được mà tựa vào ông cụ rồi bật khóc như thể trút hết nỗi lo lắng và sợ hãi trước đó. Dĩ nhiên, còn một nguyên nhân khác: suốt bao năm nay, chồng bà ta chưa bao giờ đối xử với bà ta dịu dàng như hôm nay.

Bà ta biết ông cụ là người nghiêm nghị ít nói, cũng biết ông cụ vốn không phải người dễ dàng chìm trong tình cảm mềm yếu. Ngay từ khi mới quen ông cụ, bà ta đã biết rõ tính cách của ông cụ ra sao. Con đường này là do bà ta tự chọn, nên bà ta không hề oán trách cuộc hôn nhân thiếu vắng sự ngọt ngào lãng mạn của mình.

Chỉ là đến giờ bà ta mới dám chắc một điều, trong lòng ông cụ vẫn có bà ta và con của bà ta. Ít nhất là khi Mộ Tịch xảy ra chuyện, ông cụ vẫn luôn ở bên cạnh bà ta.

Lúc còn trẻ, bà ta đã từng không ngừng mơ tưởng có một ngày được người đàn ông vững chãi như ông cụ ôm vào lòng để an ủi. Nay, khi điều đó thực sự xảy ra rồi, khiến bà ta cảm giác như đang trong mơ, không chân thật.

Thời gian thật sự là một thứ kỳ diệu. Đến cuối cùng, người chiến thắng lại là bà ta. Còn những người đã chết thì định sẵn chỉ có thể hóa thành bụi mờ trong ký ức, vĩnh viễn không thể trở lại.

Bà cụ điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Dù đã lớn tuổi, nhưng khi nhìn chồng, lúc này lại như có phần điệu đà của một cô gái nhỏ. Bà ta hỏi: "Mộ Tịch không sao rồi chứ?"

Ông cụ mỉm cười, trả lời: "Trong ngân hàng máu không còn đủ máu nữa, là Triều Dương đã truyền máu cho Mộ Tịch. Bác sĩ nói bây giờ chỉ cần chờ Mộ Tịch tỉnh lại thôi."

Nghe nói Cố Triều Dương đã truyền máu cho Cố Mộ Tịch, trong lòng bà cụ có phần không thoải mái, nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt: "Vậy thì tốt rồi. Triều Dương và Mộ Tịch là anh em, quan hệ luôn rất tốt. Lần này Mộ Tịch còn nợ Triều Dương một mạng. Đợi Mộ Tịch tỉnh lại, nhất định tôi sẽ bắt nó cảm ơn Triều Dương cho đàng hoàng."

Lúc này, một y tá đi vào. Thấy bà cụ đã tỉnh, cô ấy đặt thuốc xuống, mỉm cười nói: "Bà tỉnh lại là tốt rồi. Vừa nãy bác sĩ đã kiểm tra cho bà, chỉ là do cảm xúc quá kích động khiến tim đập không đều, gây chóng mặt, không phải bệnh gì quá nghiêm trọng. Bà uống mấy viên thuốc này nhé."

Bà lão nghe lời uống thuốc.

Y tá lại cảm thán: "Vừa rồi nhìn thấy mọi người đứng chờ bên ngoài phòng mổ, tôi còn tưởng tất cả đều là người nhà. Nhưng do là người thân trực hệ thì không thể truyền máu được, trong khi đợi điều máu từ ngân hàng máu về cũng tốn thời gian. May là có một người đã truyền máu cho bệnh nhân. Con trai bà thật may mắn, chắc không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi."

Câu nói này của y tá chỉ đơn giản là để an ủi bà cụ, cô ấy không hề để ý rằng sắc mặt bà ta bỗng nhiên sững lại. Sau khi thu dọn xong, cô ấy lại dặn dò ông cụ vài điều về việc kiêng khem cho bà cụ, rồi cười nói với bà ta: "Chắc hai người kết hôn đã lâu lắm rồi nhỉ? Tôi thấy ông cụ luôn ở bên cạnh chăm sóc bà, chắc chắn tình cảm rất sâu đậm."

Y tá còn trẻ, hơi thiếu tinh tế nhưng lại nói rất nhiều. Sau khi nói xong, cô ấy rời khỏi phòng bệnh ngay.

Phòng bệnh lập tức chìm vào yên lặng.

Ông cụ nhẹ nhàng vỗ tay bà cụ, mỉm cười nói: "Năm nay là năm thứ bốn mươi tám kể từ khi chúng ta kết hôn rồi nhỉ."

Bàn tay bị ông cụ chạm vào khiến bà ta cảm thấy hơi lạnh buốt, nhưng vẫn đáp lại theo bản năng:  "Phải, bốn mươi tám năm rồi."

Dù ông cụ không phải là người đàn ông ấm áp, nhưng mỗi năm đến ngày kỷ niệm ngày cưới, ông cụ đều ở bên bà ta, cho nên bà ta luôn tự an ủi mình rằng, trong lòng ông cụ vẫn có chỗ cho bà ta.

"Chỉ còn hai năm nữa là đến kim hôn {1}rồi."

{1}"Kim hôn" (金婚) là một cách gọi kỷ niệm 50 năm ngày cưới của một cặp vợ chồng. Đây là một mốc rất đặc biệt, biểu trưng cho một cuộc hôn nhân lâu bền và hạnh phúc.

Ông cụ cầm lấy một chiếc hộp gỗ đặt trên tủ đầu giường. Trên nắp hộp khắc hoa văn tinh xảo, khi nhìn vào chiếc hộp, trong mắt ông cụ chứa đầy sự dịu dàng: "Ban đầu dự định chờ đến kim hôn mới tặng bà món quà quý giá này. Nhưng giờ tôi lại nghĩ, đời người vô thường, không biết liệu chúng ta có thể sống đến lúc đó hay không. Bây giờ tặng bà thì chắc cũng không sớm lắm đâu nhỉ."

Mỗi năm vào dịp kỷ niệm ngày cưới, bà ta đều nhận được một món quà, có thể là trang sức, hoặc là một lời hứa sẽ bên nhau suốt đời. Nhưng dường như món quà lần này thần bí hơn những lần trước rất nhiều.

Bà ta nhìn chiếc hộp gỗ trong tay, chưa vội mở ra, mà hỏi: "Đây là gì vậy?"

Ông cụ nhìn bà ta bằng ánh mắt bao dung: "Mở ra xem đi, bà sẽ thích."

Nhưng lần này, hiếm hoi thay, bà ta lại có một cảm giác kỳ lạ như linh cảm rằng không nên mở ra. Bà ta khẽ cười, rồi nói: "Vừa nãy cô y tá đó nói chuyện thật rối rắm, lúc thì nói người thân trực hệ không thể truyền máu, lúc lại nói may mà có người truyền máu cho Mộ Tịch. Nhưng người truyền máu cho Mộ Tịch chẳng phải là Triều Dương à? Làm sao có thể không phải người nhà được chứ?"

Dường như để tự thuyết phục mình, bà ta lại nói thêm: "Triều Dương và Mộ Tịch là anh em ruột mà."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.