Cả căn phòng im lặng như tờ, như thể cái chết vừa lướt qua.
Bà cụ nhìn chằm chằm vào chồng mình, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Triều Dương... không phải là con của ông ư?"
"Tất nhiên Triều Dương là con của tôi rồi." Khóe mắt ông cụ hơi cong lên, những nếp nhăn do năm tháng để lại càng khiến nụ cười ấy trở nên tàn khốc hơn vì dấu vết của thời gian.
"Tuổi bà đã cao, trí nhớ không còn tốt nữa rồi. Triều Dương là ánh mặt trời của tôi, sao có thể không phải là con tôi được chứ?"
Câu nói dịu dàng kia lại mang theo sự kỳ quái bất thường khiến người ta bất an.
Không biết vì sao, bà cụ bỗng thấy một nỗi hoảng loạn dâng lên. Bà ta chìm vào một sự mơ hồ mênh mông, chỉ còn biết cố gắng biện hộ cho mình: "Tôi sống với ông bao nhiêu năm, ông biết rõ trong lòng tôi chỉ có mình ông! Tôi tuyệt đối chưa từng qua lại với người đàn ông nào khác! Mộ Tịch là con trai của tôi và ông, chuyện đó là không thể nghi ngờ!"
"Tôi biết, tôi biết mà." Ông cụ nhẹ nhàng an ủi, trong lời nói mang theo sự tin tưởng dành cho bà ta: "Bà chưa bao giờ phản bội cuộc hôn nhân này. Bao năm qua, trong lòng bà vẫn luôn quan tâm đến tôi. Tôi rất cảm kích."
Bà cụ nắm chặt lấy tay ông cụ như thể bám víu vào một chiếc phao cứu sinh: "Chắc chắn là bệnh viện nhầm lẫn, là họ cố ý tung tin đồn thất thiệt! Chắc chắn phía sau chuyện này còn có bí mật gì chưa được nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798958/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.