🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Tương ngồi trong phòng nghỉ cùng Cố Hành. Anh sợ cô đói nên đã mua ít đồ ăn cho cô, rồi nói: "Anh đưa em về trước nhé."

Sở Tương lắc đầu, nắm chặt tay anh: "Em muốn đợi anh cùng về."

Tuy ca phẫu thuật đã hoàn thành, nhưng Cố Mộ Tịch vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch, bất cứ lúc nào cũng có thể không qua khỏi. Chú ấy không có con cái, bà cụ có sức khỏe kém nên cũng đã vào phòng bệnh, dù gì thì cũng là người thân. Ngay cả người trước giờ không ưa bà cụ và em chồng như Trần Uyển Nhu cũng vẫn ở lại đây.

Giờ phút này, mỗi khi nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn là Trần Uyển Nhu lại thấy tức giận đến mức không thể chịu nổi. Bà ấy cảm thấy chuyện nhà họ Cố loạn như nồi canh hầm này không thể tách rời khỏi người phụ nữ đó. Nếu không có cô ta, Cố Giác sẽ không làm loạn đến mức này và có lẽ chuyện của Cố Mộ Tịch đã không xảy ra.

Tuy mỗi ngày, Trần Uyển Nhu có vẻ sống rất vô tâm, nhưng không phải là người không có lương tâm. Dù không thích bà cụ và em chồng, nhưng nếu vì sai lầm của con trai mình mà khiến em chồng mất mạng thì chắc chắn bà ấy sẽ rất áy náy trong lòng. Huống chi, người em chồng đó cũng đối xử với Cố Giác không tệ.

Trần Uyển Nhu khẽ khàng lại gần Cố Triều Dương, nhỏ giọng nói: "Triều Dương, nếu... nếu như chú ấy không tỉnh lại được thì..."

Cố Triều Dương chỉ liếc mắt nhìn một cái.

Trần Uyển Nhu lập tức ngậm miệng.

Ở phía bên kia, Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng ngồi cùng nhau. Cô ta đang nhẹ nhàng an ủi anh ta, nhưng tâm trạng Cố Giác vẫn rất nặng nề. Nếu Cố Mộ Tịch không qua khỏi thì có lẽ anh ta sẽ sống trong dằn vặt và hối hận suốt cả đời này.

Sở Tương nắm lấy tay Cố Hành, khẽ lay lay rồi nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc ba anh và chú anh có chuyện gì thế?"

Cố Hành xoa đầu cô: "Chuyện này chắc phải bắt đầu từ ông nội anh."

Anh lớn lên bên cạnh ông nội, nên cũng hiểu được phần nào ít nhiều. Hồi nhỏ, khi không ngủ được, ông nội sẽ kể cho anh nghe về những chuyện khi còn trẻ, lúc còn bên cạnh bà nội.

Anh từng hỏi: "Ông ơi, bà đi đâu rồi ạ?"

Ông cụ mỉm cười: "Bà bị quái vật bắt đi rồi."

Cậu bé non nớt lại hỏi: "Vậy ông có đi cứu bà không ạ?"

"Dĩ nhiên rồi, ông sẽ tìm quái vật, tìm cách hỏi ra bà ở đâu."

Anh lại hỏi tiếp: "Thế sau đó thì sao? Ông có biết bà đang ở đâu không?"

Ông cụ nhẹ nhàng cười: "Biết rồi."

Khi ấy anh còn nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như nếu ông nội đã biết bà nội ở đâu thì tại sao lại không dẫn bà nội về, mà lại có thêm một người phụ nữ khác ở bên cạnh?

Thế nhưng lúc đó, ông nội có vẻ đã mệt mỏi lắm rồi. Ông cụ vỗ về đứa cháu, thì thầm: "Rồi một ngày nào đó, ông sẽ đi tìm bà."

Khi ấy, tất cả chỉ là một câu chuyện cổ tích. Nhưng sau này, kết hợp với mọi chuyện suốt bao năm qua, đặc biệt là sau câu nói của Cố Triều Dương ngày hôm đó thì tất cả bỗng trở nên rõ ràng đến kinh hoàng.

Ông cụ Cố im lặng bao nhiêu năm, không ai ngờ được trong vực sâu đó lại ẩn giấu một con quái vật hung tàn đến thế. Ông cụ có thể kiên nhẫn ẩn mình bao lâu nay, lấy thời gian cả đời mình làm cái giá, chỉ để chờ đến thời điểm con mồi buông lơi cảnh giác và c*n v** c* nó một phát chí mạng.

Cố Hành không thể hiểu được hành động của ông nội. Một sự báo thù kéo dài đến tận bây giờ thì có còn ý nghĩa gì nữa không?

Nhưng rồi khi anh nhìn về phía cô gái đang dựa sát bên mình, anh bỗng chốc hiểu ra.

Anh không dám tưởng tượng nếu có một ngày mất đi Sở Tương, sau khi đã quen với việc có cô bên cạnh thì những ngày tháng sau đó sẽ ra sao?

Anh sẽ oán hận, oán cô vì đã rời bỏ anh quá sớm. Và cũng sẽ sợ hãi, sợ rằng theo năm tháng trôi đi, mình sẽ quên mất gương mặt của cô.

Giữ kẻ thù bên cạnh mình chẳng khác nào là đang trả thù người mình hận, nhưng đồng thời cũng đang dày vò chính bản thân. Nhìn thấy Vương Minh Nguyệt vào mỗi ngày mỗi đêm, trong mắt ông cụ lại hiện lên hình bóng của một người phụ nữ khác. Trong nỗi dằn vặt giống như tự ngược ấy, cả đời này ông cụ không thể nào quên được người đó.

Cố Hành siết nhẹ eo Sở Tương. Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Cố Hành khẽ cười: "Em có mệt không? Để anh tìm phòng cho em nghỉ ngơi."

Sở Tương dựa vào người anh, lắc đầu: "Không mệt."

Dù tối qua cô ngủ không ngon, vừa rồi còn ngáp liên tục, làm gì có vẻ gì là không buồn ngủ? Nhưng chỉ đơn giản là cô muốn ở bên anh mà thôi.

Cố Hành nắm tay cô, nhẹ nhàng v.uốt ve. Sự hoảng loạn ban nãy dường như tan biến hoàn toàn nhờ có cô bên cạnh. Anh cúi đầu, khẽ hỏi: "Về nhà rồi em muốn ăn gì?"

Sở Tương đáp ngay: "Gà rán KFC!"

Anh bật cười: "Được thôi."

Sở Tương nhìn anh đầy ngạc nhiên. Trước giờ anh vốn không thích cô ăn mấy thứ đồ ăn nhanh không lành mạnh này, sao hôm nay lại hào phóng thế?

Thời gian trôi qua không rõ đã bao lâu, một y tá vội vã chạy đến: "Bệnh nhân đã tỉnh, ông ấy nói muốn gặp Cố Triều Dương, ngài Cố."

Nghe nửa câu đầu, Cố Giác mừng rỡ như điên, nhưng đến khi nghe nửa câu sau, anh ta lại bối rối nhìn sang ba mình.

Trần Uyển Nhu cũng ngạc nhiên nhìn chồng: "Sao lại muốn gặp anh chứ?"

Theo lý thì người thân thiết nhất với Cố Mộ Tịch phải là bà cụ chứ? Nếu muốn gặp thì đáng lẽ nên là gặp bà cụ mới đúng.

Cố Triều Dương không nói gì, đứng dậy đi về phía phòng bệnh.

Trần Uyển Nhu ngồi không yên. Nói bà ấy nhỏ nhen cũng được, nói bà ấy thích gây chuyện cũng được nhưng bà ấy luôn cảm thấy, trong gia đình quyền quý như nhà họ Cố, đến cả anh em cùng mẹ còn có thể trở mặt vì tiền, huống chi là anh em khác mẹ?

Huống hồ, cái gọi là "cùng cha" kia cũng chưa chắc là thật.

Trần Uyển Nhu đã khuyên Cố Triều Dương đừng thân thiết quá với Cố Mộ Tịch nhiều lần, nhưng ông ấy cứ không chịu nghe. Lúc này bà ấy không thể nhịn được nữa, nhìn theo bóng chồng rồi lặng lẽ đi theo sau.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại âm thanh của các thiết bị điện tử vang lên đều đều.

Cố Triều Dương bước vào.

Người đàn ông nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Nghe thấy tiếng bước chân, chú ấy cố gắng mở mắt.

Y tá đứng bên nhắc nhở: "Bệnh nhân vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi thêm. Hai người chỉ được nói chuyện tối đa mười phút thôi, xong thì ra ngay."

Sau khi y tá rời đi, Cố Mộ Tịch gượng cười yếu ớt: "Anh cả."

Cố Triều Dương hỏi: "Chú muốn nói gì với anh?"

Cố Mộ Tịch nói: "Em không biết mình còn sống được bao lâu nữa..."

"Bác sĩ nói chỉ cần chú tỉnh lại thì không có vấn đề lớn nữa." Cố Triều Dương nói thật, nhưng đối với người vừa cận kề cái chết, lại còn nằm bất động thế này, nỗi sợ hãi trước cái chết vẫn luôn đe dọa chú ấy.

Cố Mộ Tịch thở sâu mấy lần, khó khăn nói: "Anh cả, anh đã biết từ lâu rồi đúng không?"

Cố Triều Dương hỏi lại: "Chú đang nói gì?"

"Cố Giác... đứa bé đó..." Cố Mộ Tịch ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nó là con em."

Cố Triều Dương không trả lời.

Cố Mộ Tịch cố gắng tiếp tục: "Anh đừng trách chị dâu, cũng đừng trách Cố Giác. Chỉ là một lần ngoài ý muốn, em..."

Rầm!

Cửa phòng bệnh bị ai đó đạp mạnh từ bên ngoài.

Trần Uyển Nhu giận dữ xông vào, chỉ thẳng vào mặt Cố Mộ Tịch để mắng chửi: "Tôi biết mà, chú không có ý tốt! Thì ra là đợi ở đây để chia rẽ vợ chồng tôi! Cố Giác là con tôi và chồng tôi, thành con chú từ bao giờ hả?!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.