Sở Tương lấy tay che miệng, không nhịn được mà buột miệng nói "wow". Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng tình tiết sẽ rất kịch tính, nhưng không ngờ lại kịch tính đến mức này.
Cố Mộ Tịch không phải là con trai của ông cụ.
Ban đầu ai cũng tưởng Cố Giác là con trai của Cố Mộ Tịch, nhưng hóa ra Cố Giác cũng không phải.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lại là con gái của Cố Mộ Tịch!
Sở Tương cảm thấy cái vòng tròn này loạn quá đi mất, đầu óc cô quay cuồng đến mức không theo kịp nữa rồi.
Hiện tại những người có mặt ở đây đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, chỉ có Cố Hành là người giữ được sự bình tĩnh như thể "núi Thái Sơn sụp trước mặt mà mặt không hề biến sắc", có thể sắp xếp ổn thoả trong hoàn cảnh này. Anh bảo Sở Tương ở lại chăm sóc Trần Uyển Nhu, sau đó đưa cả Cố Giác và Tô Nhuyễn Nhuyễn ra ngoài. Rõ ràng, anh muốn hỏi chuyện liên quan đến Tô Tuyết Niệm.
Trần Uyển Nhu không thèm liếc nhìn Cố Triều Dương lấy một cái, đang trong cơn giận dữ nên bà ấy quay đầu bỏ ra khỏi phòng bệnh, Sở Tương vội vàng đuổi theo.
Cố Mộ Tịch nằm trên giường bệnh, đầu óc trống rỗng. Chú ấy đã tin tưởng điều đó suốt hai mươi năm, vậy mà có thể sai, trong chuyện như thế này, dù xảy ra với bất kỳ ai thì cũng sẽ khiến họ cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng.
Cố Mộ Tịch ngơ ngác nhìn Cố Triều Dương, người vẫn đang thẫn thờ: "Anh cả, anh chưa từng làm xét nghiệm quan hệ cha con với Cố Giác à?"
Cố Triều Dương khác với Cố Mộ Tịch, trước đây ông ấy luôn là người cực kỳ cẩn trọng trong công việc. Theo tính cách của ông ấy, khi phát hiện điều gì chưa chắc chắn, ông ấy chắc chắn sẽ tìm cách xác minh cho rõ.
Vì vậy Cố Mộ Tịch mới hỏi như vậy. Ngay cả chính chú ấy cũng không rõ, rốt cuộc bản thân có mong Cố Giác là con ruột của mình hay không.
Cố Triều Dương im lặng rất lâu, rồi nói: "Anh không dám."
Cố Mộ Tịch sững người. Từ nhỏ đến lớn, mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên chú ấy nghe thấy người anh trai tưởng như không gì là không làm được của mình cũng có điều khiến ông ấy sợ hãi.
Cố Mộ Tịch im lặng thật lâu, cuối cùng mới hỏi: "Anh cả, em không phải là con của ba, đúng không?"
Thật ra lúc vừa tỉnh lại, chú ấy đã nghe nói về việc Cố Triều Dương truyền máu cho mình. Chú ấy có hiểu biết cơ bản, biết rằng giữa những người không cùng huyết thống thì không thể truyền máu. Dù bao năm qua, mối quan hệ giữa Cố Triều Dương và ông cụ luôn căng thẳng nhưng Cố Mộ Tịch biết, ông cụ vẫn xem trọng Cố Triều Dương.
Cố Triều Dương khẽ "ừ" một tiếng, xem như xác nhận suy đoán của Cố Mộ Tịch.
Cố Mộ Tịch nói: "Ba mươi năm trước, anh đã biết chuyện này rồi, phải không?"
Cố Triều Dương khẽ gật đầu: "Đúng."
Cố Mộ Tịch thở dài một tiếng: "Thì ra là vậy."
Thì ra là như thế, nên người anh trai trước kia lạnh nhạt với chú ấy mới bắt đầu thay đổi thái độ từ ba mươi năm trước. Cố Mộ Tịch cũng mới cảm nhận được dường như anh cả không còn bài xích mình như trước nữa từ lúc ấy.
Giờ đây Cố Mộ Tịch đã hiểu. Có thể là Cố Triều Dương thương hại chú ấy hoặc cũng có thể là sự đồng cảm.
Bao nhiêu năm qua, Cố Mộ Tịch sống trong một lời nói dối. Tình thương mà chú ấy tưởng là của ba mẹ, thật ra chỉ là một âm mưu do con người tạo ra. Đối với ông cụ, chú ấy chỉ là một quân cờ dùng để thay thế "Cố Mộ Tịch" thật đã qua đời.
Vương Minh Nguyệt chỉ có duy nhất một đứa con là "Cố Mộ Tịch", nên bà ta dồn hết tâm huyết vào đứa trẻ này. Bà ta bằng lòng cúi đầu trước chồng và gia đình chồng vì con, bằng lòng vì đứa trẻ mà vất vả bon chen.
Đứa trẻ ấy chính là biểu tượng chiến thắng của Vương Minh Nguyệt trước người phụ nữ đó, là "hy vọng" trong đời bà ta, cũng là lý do khiến bà ta không thể rời khỏi nhà họ Cố.
Thời gian mấy chục năm trôi qua vội vã, bà ta đã không còn vẻ đẹp rực rỡ như thuở ban đầu, nhan sắc tàn phai theo năm tháng. Bốn chữ "hương phải sắc tàn" thật sự quá tàn nhẫn, giờ đây Vương Minh Nguyệt căn bản không còn khả năng hối hận hay làm lại từ đầu nữa.
Ông cụ Cố là một kẻ giả dối, nhu nhược, cố chấp, độc ác...
Hình như bất cứ từ ngữ tiêu cực nào gán cho ông cụ đều rất phù hợp. Trong cái kế hoạch vừa đáng thương vừa đáng cười của ông cụ, người vô tội nhất chỉ có Cố Mộ Tịch.
Thậm chí Cố Triều Dương vẫn còn nhớ rõ ba mươi năm trước, trong phòng vẽ tràn ngập ánh nắng ấm áp, ông ấy đã từng nói: "Nó là vô tội."
Người đàn ông trung niên đối diện với giàn hoa, cầm cọ tô màu lên bức tranh trắng đen, cười hờ hững: "Ba đã ôm nó từ trại trẻ mồ côi về, đặt cho nó cái tên Cố Mộ Tịch, nó có được tiền bạc và địa vị, nhận được nền giáo dục tốt nhất, sống một cuộc đời ổn định. Triều Dương, thế giới này vốn dĩ có được và có mất, như vậy đã rất công bằng rồi."
Lúc đó rõ ràng là mùa xuân ấm áp, ông cụ cười dưới ánh nắng, dịu dàng khiến ông ấy nhớ lại thời thơ ấu được ngồi trên vai ba vô tư đùa nghịch. Nhưng Cố Triều Dương chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Người ba của ông ấy, rốt cuộc đã biến thành con người xa lạ như thế này từ khi nào?
Cố Mộ Tịch biết được thân phận thật của mình giữa cơn hỗn loạn. Chú ấy không hề kinh ngạc như mình tưởng, chỉ có một cảm giác bình thản lạ kỳ như thể: "thì ra là vậy."
Một lúc lâu sau, chú ấy nói: "Anh cả, xin lỗi, và... cảm ơn anh."
Ở phía bên kia, Trần Uyển Nhu vẫn không ngừng khóc. Lúc nãy khi bà ấy gào lên với Cố Triều Dương thì khí thế đầy mình, vậy mà giờ lại ấm ức đến nỗi nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Sở Tương đưa khăn giấy cho Trần Uyển Nhu: "Dì Trần, đúng là chú Cố đã làm sai trong chuyện, con ủng hộ dì!"
Chuyện nào ra chuyện đó, trước đây Sở Tương vốn không ưa Trần Uyển Nhu lắm, nhưng trong chuyện lần này thì rõ ràng là Cố Triều Dương sai. Ông ấy không hề xác minh với Trần Uyển Nhu mà đã kết luận rằng bà ấy ngoại tình. Nếu là Sở Tương, cô cũng không kìm được mà muốn đấm cho ông ấy một trận.
Nước mắt Trần Uyển Nhu lưng tròng, liếc nhìn Sở Tương, nghẹn ngào hỏi: "Con nói thật ư?"
Sở Tương gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên là thật rồi! Chú Cố làm quá đáng thật, chỉ vì một suy đoán không có bằng chứng mà lạnh nhạt với dì suốt bao nhiêu năm qua. Trong một mối quan hệ vợ chồng, niềm tin rất quan trọng. Nếu chú ấy đã không tin dì thì dì nên ly hôn với chú ấy!"
Trần Uyển Nhu tức đến nghiến răng: "Phải, dì chắc chắn sẽ ly hôn với ông ấy!"
Bà ấy vừa nói vừa bật khóc: "Dì kết hôn với ông ấy bao nhiêu năm nay, đừng nói là ngoại tình, đến khi bạn bè rủ dì đi xem người mẫu nam, dì còn chẳng dám nhìn nhiều thêm một lần, càng chưa bao giờ ở riêng với người đàn ông khác trong một căn phòng. Mười ngày nửa tháng, ông ấy cũng không về nhà một lần, mà dì cũng chưa từng than phiền gì. Vậy mà ông ấy có quyền gì để nghi ngờ dì như thế chứ!"
Sở Tương tán thành: "Đúng vậy, chú ấy lấy tư cách gì để nghi ngờ dì chứ!"
Trần Uyển Nhu càng nói càng tức: "Khi về, dì sẽ đi tìm luật sư để ly hôn ngay!"
Sở Tương liên tục phụ họa theo, sau đó thuận miệng hỏi một câu: "Thật không hiểu chú Cố nghĩ gì, rõ ràng đã nghi ngờ dì có con với người khác, vậy mà cũng chưa từng đề nghị ly hôn."
Trần Uyển Nhu lập tức ngừng khóc.
Sở Tương tiếp tục lẩm bẩm: "Chắc là vì chú ấy tức quá, nên muốn lãng phí tuổi xuân của dì. Chứ không lẽ là vì chú ấy không nỡ rời xa dì, đến mức có thể chịu đựng được cả chuyện bị đội mũ xanh?"
Gương mặt đẫm lệ của Trần Uyển Nhu chợt trở nên ngây ra, biểu cảm bỗng chốc đơ lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.