Đối mặt với tình cảnh rối như canh hẹ của nhà họ Cố, Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn nghĩ rằng những chuyện này sẽ chẳng liên quan gì đến mình. Cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình lại trở thành một trong những người có liên quan trong vụ việc phức tạp này.
Thế giới này thật kỳ lạ, luôn luôn xảy ra những chuyện trùng hợp đến bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn, Tô Nhuyễn Nhuyễn không hề biết ba ruột của mình là ai. Cô ta lớn lên cùng mẹ, cũng mang họ mẹ. Khi còn nhỏ, cô ta từng hỏi mẹ rằng rốt cuộc ba mình là ai.
Mẹ cô ta chỉ lộ ra vẻ mặt vô cùng buồn bã, nhẹ giọng nói rằng ba cô ta là người mà bà ta yêu thương nhất. Còn người đàn ông đó là ai thì bà ta chưa từng cho Tô Nhuyễn Nhuyễn một câu trả lời.
Giờ đây, khi mọi đầu mối kết nối lại với nhau, đáp án đã trở nên rõ ràng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, cho dù bản thân không nói chuyện của mẹ mình ra, thì với năng lực của nhà họ Cố, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra được.
Vẻ mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng phức tạp. Lần đầu tiên một người luôn kiêu ngạo như cô ta chủ động hạ giọng khi đối mặt với người nhà họ Cố: "Anh Cố, mẹ tôi không phải người xấu, bà ấy cũng chưa từng có ý định làm hại nhà họ Cố. Bao nhiêu năm qua, bà ấy chưa từng tìm đến bất kỳ ai trong nhà họ Cố, cũng chưa từng nhận được bất cứ lợi ích nào!"
Đúng vậy, mẹ cô ta mang thai khi chưa kết hôn, một mình nuôi con, suốt hai mươi năm qua phải chịu biết bao ánh mắt soi mói và lời đàm tiếu. Vậy mà bà ta vẫn kiên cường nuôi lớn con gái, trên người bà ta, tình mẫu tử thật rực rỡ và chói sáng.
Cố Hành mỉm cười: "Cô Tô, cô đang muốn nói mẹ cô là một người mẹ vĩ đại à?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn im lặng.
Cố Hành lạnh lùng nói: "Đứng trên lập trường của cô thì bà ta đúng là một người mẹ vĩ đại. Nhưng đứng trên lập trường của chú hai tôi, thì mẹ cô chẳng khác gì một... kẻ cưỡng h**p."
Tô Nhuyễn Nhuyễn trừng lớn mắt: "Cố Hành! Nếu nhà họ Cố có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi là được! Tôi không cho phép anh sỉ nhục mẹ tôi!"
Cố Giác đang ở bên cạnh ôm lấy Tô Nhuyễn Nhuyễn, anh ta cũng không đồng tình, quay sang nhìn Cố Hành: "Anh cả, anh nên giữ chừng mực khi nói chuyện."
Cố Hành vẫn điềm tĩnh như thường: "Tôi chỉ đang nói ra sự thật từ một góc nhìn khách quan. Cố Giác, dùng đầu óc của em để suy nghĩ thử xem, nếu đổi vai nam nữ thì chuyện này sẽ được định tội thế nào?"
Cố Giác nghẹn họng đến mức không biết nói gì.
Nếu là một người phụ nữ bị chuốc thuốc, sau đó một người đàn ông lợi dụng lúc cô ấy mê loạn để làm chuyện đó, rồi sau đó biến mất không để lại dấu vết... thì chẳng phải đó chính là phạm tội hay sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn lên tiếng giải thích cho mẹ mình: "Mẹ tôi không có ý hại người! Bà ấy chỉ... chỉ là biết mình không có hy vọng, không xứng với ông ấy, nên mới muốn rời đi mà không để lại tiếc nuối nào. Nếu mẹ tôi thật sự là người xấu, thì sao bà ấy có thể không liên lạc gì suốt bao nhiêu năm như vậy chứ!"
Cố Hành xưa nay luôn là người được giáo dục tốt, nhưng hôm nay, những lời anh nói ra lại vô thức mang đầy vẻ mỉa mai: "Vậy ý của cô Tô là, mẹ cô vất vả sinh con cho chú hai của tôi, không những không tiết lộ chuyện này cho bất kỳ ai, mà còn không để chú hai tôi biết rằng người phụ nữ từng dây dưa với chú ấy mà không hề có tí ngại ngùng nào lại chính là bà ta, để rồi khiến ba tôi hiểu lầm mẹ tôi suốt gần hai mươi năm trời. Và chúng tôi còn phải khen ngợi những chuyện bà ta đã làm à?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng dưng cảm thấy bản thân yếu thế đi vài phần, lắp bắp nói: "Mẹ tôi... không cố ý làm vậy."
Cố Hành liếc nhìn Cố Giác.
Trong đầu Cố Giác cứ vang lên câu nói "hiểu lầm suốt hai mươi năm" của Cố Hành. Anh ta bất giác buông lỏng bàn tay đang ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt nhìn cô ta bỗng dưng trở nên phức tạp.
Cố Hành tiếp tục nói: "Mẹ cô không muốn để lại sự tiếc nuối, nên sau khi đạt được mục đích đã bỏ đi mà không để lại dấu vết. Cô Tô, chẳng lẽ cô cảm thấy hành động như thế của mẹ cô rất tự do, phóng khoáng à?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cắn môi: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Cố Hành đáp: "Nếu chú hai tôi kết hôn, có một gia đình hạnh phúc viên mãn, rồi vào một ngày nào đó, bỗng nhiên xuất hiện một đứa con mà chính chú ấy cũng không hề hay biết... mẹ cô có từng nghĩ rằng hành vi vô trách nhiệm của bà ta có thể phá hoại tương lai của một gia đình khác hay không?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn như thể bị đẩy đến mép vực, lùi lại từng bước một, tim đập dồn dập: "Nhưng chẳng phải.... ông ấy chưa kết hôn ư?"
Cố Hành: "Đó là vì hành động của mẹ cô khiến chú ấy ôm hy vọng sai lầm."
Trong lòng Cố Giác vô cùng khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến việc chú hai luôn nghĩ anh ta là con ruột của mình suốt bao năm qua, anh ta đã cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Và giờ đây, tuy tình cảnh rối ren của nhà họ Cố không thể đổ hết lỗi lên đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn hay mẹ cô ta, nhưng ít nhất một nửa trách nhiệm chắc chắn thuộc về bà ta.
Trong đầu anh ta chợt hiện lên tất cả những gì đã trải qua suốt hai mươi năm qua: sự yêu thương của chú hai, sự xa cách từ ba và sự lạnh nhạt giữa cha mẹ anh ta...
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố gắng giữ bình tĩnh, đối diện với khí thế áp đảo của Cố Hành: "Cách làm của mẹ tôi đúng là không thỏa đáng, nhưng bà ấy chưa từng có ý làm hại ai, càng không muốn phá vỡ hôn nhân của người khác. Anh không hiểu bà ấy thì tại sao lại có thể dùng sự ác ý vô cùng để suy đoán về bà ấy?"
Cố Hành nói: "Cô nói đúng."
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩn người, sao đột nhiên Cố Hành... lại đồng tình với cô ta?
Cố Hành mỉm cười nhẹ: "Vì tôi và cô đứng ở hai vị trí khác nhau, nên đương nhiên cách nhìn nhận cũng không giống nhau. Những chuyện có tính tranh cãi như thế này thì tốt nhất nên để cảnh sát xử lý."
Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh hãi: "Anh có ý gì?!"
Cố Hành đáp: "Liên quan đến chuyện mà bà Tô Tuyết Niệm đã làm với chú hai tôi vào hai mươi năm trước, tôi sẽ báo cảnh sát."
Tô Nhuyễn Nhuyễn hét lên: "Cố Hành, anh điên rồi! Bệnh tình của mẹ tôi mới vừa có chuyển biến tốt, vậy mà anh lại muốn tống bà ấy vào tù ư?!"
Cô ta quay đầu nhìn Cố Giác, mong anh ta sẽ đứng về phía mình. Nhưng điều khiến cô ta thất vọng là Cố Giác lảng tránh ánh mắt của cô ta.
Trái tim Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng trở nên lạnh lẽo.
Đúng rồi, sao cô ta lại quên được chứ? Cố Giác cũng họ Cố, anh ta là người của nhà họ Cố. Một khi cô ta đứng ở phía đối lập với gia đình anh ta... thì sao anh ta có thể giúp đỡ một người ngoài như cô ta được?
Hào môn quyền quý cái gì chứ?
Chẳng qua cũng chỉ là một đám người âm hiểm độc ác mà thôi!
Lúc này, Cố Giác nhìn thấy một người đang đi tới. Anh ta mấp máy môi, muốn gọi một tiếng, nhưng lại cảm thấy lạ lẫm, không thể thốt ra thành lời.
Cố Triều Dương mặc một chiếc áo lụa mỏng rộng rãi, chuỗi tràng hạt trên tay khẽ xoay, ông ấy vẫn mang vẻ ôn hòa như thường lệ, ánh mắt không nóng không lạnh nhìn xuống Tô Nhuyễn Nhuyễn, ông ấy nói: "Mộ Tịch muốn gặp cô một lát."
Tô Nhuyễn Nhuyễn cắn chặt môi. Giờ cô ta đã bị cô lập hoàn toàn, tình hình tệ đến thế này rồi thì cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, cùng lắm thì cá chết lưới rách, cô ta không sợ những kẻ có tiền này.
Cô ta không quay đầu lại, cứ thế đi thẳng về phía phòng bệnh.
Cố Triều Dương quay sang nói với Cố Hành: "Đi thôi, đến xem mẹ con thế nào."
Lý do ông ấy dẫn Cố Hành đi cùng, dĩ nhiên là vì ông ấy sợ Trần Uyển Nhu sẽ từ chối gặp ông ấy vào lúc này.
Cố Giác thấy ba mình thậm chí không liếc nhìn mình lấy một cái, anh ta không cam lòng, vội đuổi theo hai bước: "Ba!"
Cố Triều Dương dừng bước.
Cố Giác hỏi: "Rõ ràng ba biết con là con ruột của ba, tại sao trong mắt ba... lúc nào cũng chỉ có anh cả?"
Cố Triều Dương im lặng một lúc, ánh mắt bình thản: "Con đã lớn rồi, vẫn không hiểu tại sao ba lại thất vọng về con à?"
Nói xong, Cố Triều Dương rời đi cùng Cố Hành.
Cố Giác đứng tại chỗ, ngẩn người rất lâu.
Trong ấn tượng của anh ta, ba chưa bao giờ thật sự thân thiết với mình. Nhưng trong ký ức, cũng từng có lúc anh ta được ngồi trên vai ba để xem pháo hoa, điều mà ngay cả anh cả cũng chưa từng được trải qua.
Cố Triều Dương chưa từng coi trọng anh ta, nhưng cũng chưa từng thật sự coi thường anh ta.
Sự thất vọng của ông ấy dành cho Cố Giác chưa bao giờ là vì không có quan hệ máu mủ với Cố Giác, mà là vì đứa con này quá kém cỏi, khiến ông ấy thất vọng mà thôi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.