Mạnh Thất Nguyệt ngồi trong phòng khách như một vị Phật lớn, mắt không chớp lấy một cái mà dán chặt vào Ôn Trì. Không lâu trước đó, cô đã thô lỗ ném hộp thuốc cho cậu, rồi cứ thế ngồi im không động đậy.
Ôn Trì thong thả cầm bông gòn khử trùng vết thương cho mình, cũng không nói lời nào. Vốn dĩ cậu không phải người hay nói chuyện, một ngày không mở miệng cũng là chuyện bình thường.
Mạnh Thất Nguyệt thấy cậu có thể tự xử lý vết thương thì cũng không buồn quan tâm nữa, mà cầm điện thoại định ra ngoài tìm thêm tư liệu để hoàn thành bài tập quay video.
Cô đứng dậy quá nhanh, đầu gối đập vào bàn trà, rồi ngồi phịch lại ghế sofa ngay lập tức, ôm lấy chỗ đau mà nhăn nhó vì đau đớn.
Cô bỗng nghe thấy tiếng cười.
Mạnh Thất Nguyệt trừng mắt nhìn qua: "Vừa rồi cậu cười tôi đúng không?"
Ôn Trì vẫn giữ bộ dạng lãnh đạm: "Không có."
Mạnh Thất Nguyệt: "Rõ ràng tôi nghe thấy cậu cười mà!"
Ôn Trì: "Chị nghe nhầm rồi."
Mạnh Thất Nguyệt đứng dậy: "Rõ ràng cậu đã cười!"
Cậu nói: "Tôi không có."
Mạnh Thất Nguyệt tức tối bước lại gần cậu hai bước, đột nhiên chân như vướng phải thứ gì đó, cả người đổ về phía trước. Ôn Trì lập tức dang tay, đỡ lấy cô gái lao vào lòng mình.
Mạnh Thất Nguyệt lập tức bị hương thơm sạch sẽ trên người thiếu niên bao phủ. cô hơi ngẩn người, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: thiếu niên này nhìn bên ngoài thì gầy yếu, không ngờ ngực lại vững chắc đến vậy.
Khi hoàn hồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-vao-truyen-nguoc-cu-roi-bi-boss-phan-dien-bam-dinh-khong-ngung/2798968/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.