Triệu Ngọc Mai nhăn nhó:
“Câu áp chót tớ làm không ra, câu cuối thì không kịp, chưa viết xong.”
Lâm Cảnh Lan hỏi:
“Còn mấy câu khác thì sao?”
Triệu Ngọc Mai đáp:
“Mấy câu khác tớ đều làm rồi, chắc cũng không sai nhiều đâu. Hình học không gian chủ yếu là dạng chứng minh, mà đã chứng minh được thì chắc không sai. Mấy câu tính toán thì cũng khá đơn giản.”
Lâm Cảnh Lan nghe vậy thì yên tâm phần nào. Với năng lực của Triệu Ngọc Mai – vốn chỉ thuộc dạng trung bình trong nhóm con gái – mà làm được như vậy, thì chắc chắn các bạn nữ khác cũng làm bài khá tốt.
Triệu Ngọc Mai vẫn không ngừng than vãn:
“Tớ tốn quá nhiều thời gian cho câu áp chót. Đáng lẽ biết không làm được thì bỏ qua đi làm câu cuối. Câu cuối tớ biết làm mà lại không kịp thời gian.”
Cố Bàn Bàn hừ một tiếng:
“Có một câu không biết, một câu làm chưa xong, mà vẫn được tám mươi lăm điểm, còn ngồi đây than thở. Cậu muốn được bao nhiêu điểm nữa? Sao trước giờ tớ không biết cậu học toán giỏi vậy đấy?”
Triệu Ngọc Mai nghe vậy thì ngẩn người. Trước đây, thi toán cô thường xuyên không qua nổi sáu mươi điểm, tám mươi lăm điểm là con số cô chưa từng dám mơ tới.
Vậy mà vừa nãy, nếu không nghe Cố Bàn Bàn nói, cô vẫn còn đang tiếc nuối vì thấy mình làm bài chưa tốt.
Giờ nghĩ lại—sao lại gọi là làm bài chưa tốt chứ? Đây là điểm cao nhất từ trước đến giờ của cô rồi!
Triệu Ngọc Mai sững sờ nhận ra: từ khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2751473/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.