Tần Chiêu giận dữ sầm mặt, lao thẳng về phía Lâm Cảnh Lan.
Cô Hàn thấy vậy liền bước lên một bước, chắn trước mặt Lâm Cảnh Lan. Tần Chiêu đứng phía sau cô Hàn, trừng mắt nhìn Lâm Cảnh Lan rồi quát:
“Đồ lừa đảo!”
Hắn giơ tay định túm cô ra.
Lâm Cảnh Lan không trốn tránh, ngược lại còn bước tới trước, vòng qua cô Hàn, đối diện thẳng với Tần Chiêu, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tần Chiêu theo bản năng lùi lại một bước. Rõ ràng Lâm Cảnh Lan vóc dáng nhỏ bé, muốn nhìn thẳng vào hắn còn phải hơi ngẩng đầu, vậy mà hắn lại thấy chột dạ.
Tần Chiêu cố lấy lại tinh thần. Rõ ràng người sai là Lâm Cảnh Lan, cớ gì hắn phải sợ cô?
“Tần Chiêu, tôi với cô Hàn chỉ đến rút tiền, thật không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Lâm Cảnh Lan nói, cố tình nhấn mạnh thân phận giáo viên của cô Hàn. Quả nhiên, Tần Chiêu lập tức thấy áp lực, vai cũng chùng xuống rõ rệt.
“Trước đây mượn học phí của cậu, ba tôi đã trả lại cho nhà cậu rồi, đúng không?”
Không đợi Tần Chiêu mở miệng, Lâm Cảnh Lan đã nói tiếp, hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện.
Tần Chiêu đáp: “Trả rồi.”
Trong lòng thì nghĩ, đúng là Lâm Sơn đã trả tiền, mà lúc trước đúng là hắn tự nguyện cho Lâm Cảnh Lan mượn. Nhưng mục đích thật sự là muốn lợi dụng chuyện mượn tiền để gặp cô mỗi ngày ở trường…
Giờ đang đứng trước mặt giáo viên của cô, Tần Chiêu cũng không dám làm càn, chỉ có thể trừng mắt đầy tức giận:
“Ba tôi biết chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2751477/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.