Lâm Cảnh Lan và Chu Huệ vừa đến gần, đứng trước mặt người thanh niên đang giơ biển tên, thì thấy anh ta vẫn đang rướn cổ nhìn xa xa, thậm chí còn thấy hai người trước mặt che mất tầm nhìn của mình nên nhích chân sang một bên, tránh họ ra xa hơn một chút.
Lâm Cảnh Lan hơi ngạc nhiên. Cô và mẹ mình đã đi thẳng về phía người này, sao anh ta lại không nhìn thấy họ chứ?
Cô khẽ ho một tiếng:
“Xin chào, anh là Tiểu Cố phải không?”
Tiểu Cố, đang dốc toàn bộ sự chú ý để tìm người, bỗng bị tiếng nói sát bên làm giật mình. Anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Chu Huệ và Lâm Cảnh Lan, dù cố kìm nén nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Tiểu Cố mới nhìn Chu Huệ và nói:
“Chào cô Lâm, không ngờ cô là nữ! Tôi nãy giờ cứ tưởng...”
Lời còn chưa dứt, anh ta như nhận ra mình nói hớ, mặt đỏ ửng lên, vội chữa lại:
“Ý tôi là, không ngờ cô trẻ như vậy! Thấy thành tích học thuật của cô, tôi cứ nghĩ cô phải tầm năm, sáu mươi tuổi rồi cơ.”
Tiểu Cố tự cho rằng mình đang khen ngợi đối phương trẻ trung, tài giỏi, là cách hay để bù lại câu lỡ lời vừa nãy rằng anh tưởng “cô Lâm” là đàn ông. Nhưng ngờ đâu, sau khi nói xong, “cô Lâm” trước mặt vẫn đứng như trời trồng, vẻ mặt ngẩn ngơ như chẳng hiểu gì cả.
Cô bé đứng cạnh “cô Lâm” thì biểu cảm lại càng kỳ lạ.
Ánh mắt Tiểu Cố chuyển sang cô bé kia, phát hiện đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-1980-lam-hoc-ba/2756649/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.