🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 24: Bánh nướng không còn thơm

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Thu Mộng Kỳ mới phát hiện đoàn người lại bỏ mình đi mất. Cô vội vàng rời giường thu dọn đồ đạc để đuổi theo.

 

Xuân Đào thấy cô tinh thần phấn chấn, đôi mắt cũng sáng hẳn lên, cười hỏi: "Xem ra hương của Tô cô nương quả thực có hiệu nghiệm, nô tỳ sáng nay vào phòng, không có lấy một con muỗi, đại nhân cũng ngủ được một giấc ngon."

 

Thu Mộng Kỳ cũng phải thừa nhận, loại nhang muỗi này đúng là rất tốt.

 

"Xem có đến được phiên chợ tiếp theo không, phải mua thêm nguyên liệu làm nhiều một chút, nếu tới Phong Nhạc mà vẫn còn lắm muỗi thế này, ta khỏi cần sống nữa."

 

Xuân Đào cười đáp: "Đại nhân, đến được Phong Nhạc, chúng ta có thể làm nhiều hơn, đem ra ngoài bán, còn có thể mở thêm một mối làm ăn tốt."

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy, mắt sáng lên.

 

Lĩnh Nam là vùng đất yên chướng, muỗi mòng khắp nơi, nếu thật sự có thể sản xuất hàng loạt loại nhang muỗi, nhất định sẽ bán rất chạy.

 

Nhưng công thức và cách làm loại hương này là do Tô Vận nghĩ ra, Thu Mộng Kỳ cảm thấy chuyện này không dễ xử lý.

 

Xuân Đào thấy giữa mày nàng hiện lên vẻ do dự, cẩn thận nói: "Đại nhân, Tô cô nương không thể cùng chúng ta đến Phong Nhạc sao?"

 

Thu Mộng Kỳ im lặng.

 

Nói thật, cô muốn hung hăng trừng trị Tô Vận một phen. Trước mắt, chẳng làm gì cả mà để nàng rơi vào tay Cam Đức Thọ, kỳ thực đó chính là sự trừng phạt tốt nhất với nàng. Thế nhưng, nếu bỏ mặc nàng, thì kết cục của nàng cùng toàn bộ Tô gia có thể nghĩ ra. Cô tuy rằng hận nàng, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy cách đó mà trả thù.

 

"Người ta dựa vào cái gì phải theo chúng ta đến Phong Nhạc? Đến được Lịch Châu, nói không chừng sẽ được thứ sử đại nhân để mắt đến, ở lại phủ thứ sử ăn ngon mặc đẹp, chẳng phải sung sướng hơn sao."

 

Xuân Đào nghe xong, bĩu môi nói: "Đại nhân, Tô cô nương ngọc khiết băng thanh, lại tài hoa xuất chúng, nô tỳ thấy trên đời này chẳng có nam nhân nào xứng với nàng. Hơn nữa, nô tỳ còn nghe nói vị thứ sử đại nhân đó tham tài háo sắc, bụng phệ như voi, sao ngài lại đẩy Tô cô nương vào hố lửa, chẳng thà để nàng ở bên cạnh hầu hạ ngài còn hơn."

 

Thu Mộng Kỳ quay đầu lườm nàng một cái, cái nha đầu này chẳng lẽ nhìn cô cả ngày giả nam nhân nên quên mất cô là nữ nhân rồi chắc?

 

Xuân Đào rụt đầu lại: "Dù sao thì đại nhân đứng chung với Tô cô nương nhìn vào cũng xứng đôi, đợi đến khi ngài tới Phong Nhạc, những phú thương quan lại kia thấy ngài đơn thân lẻ bóng, không chừng đều nghĩ cách đem nữ nhân nhét vào phòng ngài. Ngài chẳng bằng trước tiên tìm một người quen thuộc tin cậy để ứng phó, cũng còn hơn lúc nào cũng phải đề phòng bọn ong điên bướm loạn."

 

"Cái gì mà ong điên bướm loạn, ngươi cho rằng bản đại nhân ta là cái bánh thơm béo bở, ai cũng muốn nhào lên cắn một miếng sao," Thu Mộng Kỳ duỗi tay làm bộ muốn gõ vào đầu nàng.

 

Đại nhân vốn không biết bản thân mình tướng mạo đẹp đến mức nào, thu hút lòng người đến chừng nào, chớ nói nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng sẽ say mê tiên nhan của đại nhân. Xuân Đào không nhịn được lẩm bẩm: "Dù sao thì nô tỳ mỗi lần thấy Tô cô nương, nàng ấy lúc nào cũng chăm chăm nhìn đại nhân. Theo ý nô tỳ thấy, nếu đại nhân muốn tìm một tấm lá chắn, nàng ấy chắc chắn nguyện ý."

 

Thu Mộng Kỳ lại lườm nàng lần nữa: "Cái gì mà cứ nhìn ta mãi, mỗi lần ngươi thấy nàng, chẳng phải đều là lúc nàng ở cùng ta sao? Không nhìn ta thì nhìn ngươi chắc?"

 

"Cho dù không phải lúc riêng tư, thường ngày giữa đám đông, Tô cô nương cũng cứ luôn nhìn đại nhân, theo nô tỳ đoán, chắc chắn nàng ấy sớm đã thầm mến đại nhân."

 

"Nếu là trước đây, có lẽ còn vài phần khả năng, nhưng bây giờ thì đừng mơ."

 

"Đại nhân là nói Tô cô nương đã biết ngài là-" Xuân Đào lập tức hồi hộp, nàng mong Tô cô nương có thể giúp đại nhân, nhưng cũng không muốn nàng ta biết thân phận đại nhân để rồi lấy đó ra uy h**p.

 

"Bây giờ mới biết sợ sao?" Thu Mộng Kỳ lạnh lùng liếc nàng một cái.

 

Xuân Đào nhăn nhó gật đầu.

 

"Yên tâm đi, nàng sẽ không nói ra ngoài."

 

Xuân Đào vừa nghe xong liền hớn hở hẳn lên: "Vậy chẳng phải càng tốt sao, như vậy càng thân thuộc hơn, sau này Tô cô nương đi theo đại nhân, vừa có thể giúp ngài che giấu thân phận, lại vừa giúp ngài cản bọn ong bướm bên ngoài."

 

"Lắm lời, còn không mau đi thu dọn đồ đạc, phải nhanh chóng lên đường, kẻo bị bỏ lại một đoạn."

 

Thu Mộng Kỳ không muốn tranh cãi với tiểu nha đầu, Tô Vận lúc đó cứ chú ý đến cô, tám phần là đã nhận ra cô, nên mới luôn quan sát, chứ đâu có như cái điều nha đầu kia đang tưởng tượng trong đầu.

 

Thấy đại nhân nhà mình vẫn thờ ơ, Xuân Đào hơi thất vọng, mang theo vẻ cầu khẩn nói: "Đại nhân, nếu ngài có cách, thì hãy đưa Tô cô nương đi cùng, hôm đó ngài say rượu, là nàng ấy đã cõng ngài về, đặt ngài lên giường, động tác nhẹ nhàng dịu dàng. Ngài nằm xuống rồi, nàng ấy vẫn ngồi bên giường nhìn ngài mãi, ngài nói khát, nàng ấy liền cầm ly tận tay đút nước cho ngài, mắt không rời khỏi ngài lấy một chút, cứ sợ ngài khó chịu. Nếu không phải quá khuya nô tỳ gọi nàng ấy về nghỉ, không chừng nàng ấy có thể canh chừng ngài cả đêm."

 

Cụ thể có phải như thế hay không, có phải hàm chứa yếu tố phóng đại, Thu Mộng Kỳ bày tỏ hoài nghi. Tô Vận là người thanh cao như thế, sao có thể làm ra hành động như vậy, nàng ấy không biết chán ghét bản thân mình đến mức nào.

 

"Ngươi còn mặt mũi mà nói, rốt cuộc là ngươi là nha hoàn của ta hay nàng ta là nha hoàn của ta, lúc đó mới quen nàng được bao lâu, mà đã yên tâm giao ta cho một người ngoài chăm sóc, không sợ lộ thân phận của ta sao?"

 

Xuân Đào nghe cô nói vậy thì sợ hãi, vội vàng quỳ xuống: "Xin đại nhân tha tội, không phải nô tỳ lười biếng, mà là khi đó ngoài Tô cô nương ra, đại nhân không cho bất cứ ai lại gần, nô tỳ cũng hết cách..."

 

"Lần sau không được tái phạm."

 

Thu Mộng Kỳ nói vậy, nhưng trong đầu lại cố gắng hồi tưởng, hôm đó mình say rượu, thật sự Tô Vận đã chăm sóc mình như lời Xuân Đào nói sao? Sao mình lại không có chút ấn tượng nào hết vậy?

 

...

 

Trên đường đi, trong đầu Thu Mộng Kỳ cứ không ngừng hiện lên hình bóng Tô Vận, khi thì là dáng vẻ ngày xưa, lúc lại là bộ dạng hiện tại, cứ xoay vòng lẫn lộn.

 

Đến khi đuổi kịp đại đội, ánh mắt cô theo bản năng liếc về phía Tô gia, không ngờ lại chạm đúng vào ánh mắt của người kia.

 

Có lẽ là do trên đường đi Xuân Đào lải nhải bên tai cô một đống lời, khiến Thu Mộng Kỳ bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ. Đối phương thì không có biểu cảm gì đặc biệt, mà cô lại vội vàng né tránh ánh mắt, thậm chí còn thúc nhẹ bụng ngựa, phi về phía Vương Già, mượn cớ này để xua tan cảm giác lúng túng bất chợt dâng lên.

 

Vương Già thấy cô lại khôi phục tinh thần như mấy hôm trước, cười tít mắt nói: "Xem ra thuốc của Tô cô nương có tác dụng."

 

Thu Mộng Kỳ không phản bác, hai người trò chuyện vu vơ một lát, sau đó cô như thường lệ, làm như theo lệ công vụ mà đi về phía xe giam của Lưu Ngạc, dò xét thái độ của lão mập kia.

 

Nhưng lão mập vẫn giống như trước, đưa cái lưng tròn quay về phía cô, chẳng nói một lời.

 

Thu Mộng Kỳ đành tiếc nuối định quay người rời đi, thì lại bị Lưu Nguyệt Như đã chờ sẵn từ lâu gọi lại.

 

"Thu đại nhân, cái này là lá ngải cứu, lúc ngài buổi tối đi ngủ, đốt một chút trong phòng liền có thể xua muỗi chạy đi. Cũng có thể đem nó nấu thành nước ấm, bôi lên người, có thể phát huy tác dụng như nước đuổi muỗi."

 

Chuyện Tô Vận làm nhang muỗi, những người khác không biết.

 

Lưu Nguyệt Như thì biết lá ngải cứu có thể đuổi muỗi, nhưng dọc đường đi mãi không gặp được, hôm nay tình cờ hái được, vốn định đem đến đưa cho Thu Mộng Kỳ đầu tiên, ai ngờ người này ngủ say quá không dậy nổi, lại khiến Lưu Nguyệt Như hiểu lầm là cô bị muỗi quấy nhiễu ngủ không ngon, nên dậy muộn. Giờ thấy cô đến gần, lập tức không kìm được mà đưa ngay món đó cho cô.

 

Thu Mộng Kỳ bây giờ đã có nhang muỗi, nên lá ngải cứu đối với cô đã không còn cần thiết, huống hồ hiệu quả của nó còn xa kém nhanh muỗi do Tô Vận làm. Nhưng tính cô xưa nay ngoài miệng thì cứng, lòng lại mềm, rất khó từ chối người khác, huống gì cô nương này lại mang cả tấm lòng đến, cô làm sao có thể nhẫn tâm từ chối một mảnh tình này, liền mỉm cười nhận lấy.

 

"Ta lấy một nửa là được, nửa còn lại để cho các cô nương bên chỗ các ngươi đốt, các ngươi ngủ giường chung, còn dễ bị muỗi đốt hơn ta."

 

Lưu Nguyệt Như thấy cô mỉm cười, thần sắc rạng rỡ, không khỏi ngẩn ngơ, đỏ mặt lắc đầu từ chối: "Vốn là hái riêng cho đại nhân, bọn ta đã có mũ chống muỗi, xin đại nhân đừng chê."

 

Thu Mộng Kỳ bất đắc dĩ, đành ôm cả một bó lá ngải cứu vào lòng, nói: "Vậy thì đa tạ Lưu nhị tiểu thư."

 

Nói xong xoay người rời đi, để lại Lưu Nguyệt Như ngẩn ngơ đứng ngắm nhìn bóng lưng cô.

 

Đến giờ cơm, Vương Già ra lệnh nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ, hai huynh đệ Vương Thuận Tử và Vương Căn Tử phụ trách nấu ăn nhanh chóng dựng bếp, bắt đầu nấu cơm. Xuân Đào dắt theo Đại Phúc cũng tìm một chỗ cách đó không gần không xa để dựng lò nấu ăn riêng.

 

Huynh đệ họ Vương phải phụ trách đồ ăn cho quan sai cùng phạm nhân, yêu cầu chỉ là hiệu suất và chắc bụng. Nhưng Thu Mộng Kỳ ở thời hiện đại, miệng đã sớm quen với đủ món ngon. Hơn nữa, giờ người ta đang làm quan, có điều kiện nên không muốn cùng đám thô lỗ kia ăn chung nồi. Vả lại, lúc trước đã nói rõ với Vương Già, chỉ đi chung đường, ai nấy tự lo, không ăn cùng nhau.

 

Giữa trưa mà vo gạo nấu cơm thì quá tốn thời gian, Xuân Đào trước khi lên đường đã nhào sẵn bột, đến lúc đuổi kịp đại đội thì bột cũng đã nở, đến nơi chỉ cần chiên bánh là xong.

 

Đại Phúc bận rộn nhặt củi nhóm lửa, thấy a tỷ vừa đảo nhân thịt vừa cười toe toét, không biết nàng đang cười cái gì, nhưng chỉ cần a tỷ cười tức là trong lòng vui, a tỷ vui thì hắn cũng vui theo, không kìm được cũng khúc khích cười theo.

 

Xuân Đào thấy vậy, cười mắng: "Ngươi thì biết cái gì, cười cái gì mà cười."

 

"A tỷ vui thì Đại Phúc cũng vui."

 

Xuân Đào không đáp lại, tâm trạng rất tốt, bắt đầu chiên bánh.

 

Lúc chuẩn bị bột trước khi đi, đại nhân nhìn thấy còn cố ý dặn nàng cho thêm hai bát bột, còn dặn lúc băm nhân thịt thì cho nhiều thịt vào, nàng biết ngay là đại nhân muốn lấy bánh thịt này cho ai ăn.

 

Lần trước cũng vậy, bảo nàng làm thêm bánh rồi lén mang cho Tô cô nương.

 

Nghĩ đến sáng nay đại nhân quả thực đã nghe lọt lời mình nói, chịu đối xử tốt hơn với Tô cô nương.

 

Nghĩ đến cảnh đại nhân và Tô cô nương ngồi cạnh nhau ăn bánh thịt, Xuân Đào liền cảm thấy vui sướng, còn hạnh phúc hơn cả khi nhìn Đại Phúc ăn bánh.

 

Quả nhiên, bánh vừa chiên xong, đại nhân ngửi thấy mùi mà bước lại.

 

Cầm lấy bốn cái bánh, gói trong một chiếc lá lớn, cầm trong tay, bước được mấy bước lại dừng lại, do dự một lúc, rồi đưa bánh cho Xuân Đào, nói: "Ngươi mang đi đưa cho nàng đi."

 

Xuân Đào cố nín cười, cố ý hỏi: "Đại nhân muốn nô tỳ mang bánh cho ai?"

 

Thu Mộng Kỳ lườm nàng một cái, lại thu bánh về, lẩm bẩm: "Thôi quên đi, để ta tự đi thì hơn."

 

Dù gì thì chuyện cũ là chuyện cũ, người ta quả thật đã làm ra nhang muỗi, đã giúp cô rất nhiều.

 

Nhưng chân vừa bước ra lại rụt về, "Ngươi đi gọi nàng lại đây, rồi lén đưa bánh cho nàng."

 

Bên kia toàn là phạm nhân, cả chặng đường chưa từng được ăn no một bữa, nếu mang bánh đến tận nơi, bị người khác trông thấy, không chỉ khiến người ta ganh tị mà có khi còn bị cướp lấy.

 

Xuân Đào che miệng cười khẽ: "Nô tỳ đi ngay."

 

Nhìn Xuân Đào đi về phía đám người, rồi lại dẫn Tô Vận đến bên này, Thu Mộng Kỳ bỗng dưng hoảng hốt. Khi bọn họ đến gần, nàng càng thêm bứt rứt trong lòng, liền đặt chiếc bánh đang cầm trong tay lên tảng đá bên bếp, rồi xoay người bỏ đi.

 

Từ xa, hai người kia đều nhìn thấy cảnh đó, Xuân Đào có chút lúng túng, còn Tô Vận thì mím môi không nói một lời.

 

Sau khi trở về, Tô Vận lén chia bánh cho mẫu thân cùng các đệ muội, tuy mỗi người chỉ được một hai miếng, nhưng cũng có thể lót dạ đôi chút.

 

Chỉ có Tô Học Lâm là chẳng hề động tâm trước những chiếc bánh thịt thơm phức ấy, vẫn gặm cái bánh bao khô cứng mốc meo như đá, vẻ mặt còn đầy hào hứng.

 

Cố thị nhịn không được lại cằn nhằn: "Cha ngươi chỉ được cái sĩ diện, chết cũng chỉ nhận lý lẽ của mình, lúc nào cũng coi thường Thu Đại nhân. Chẳng biết ông ta có thể coi trọng được ai. Ta thấy lão chẳng biết nhìn người, còn trông mong Cam Đức Thọ ở Lịch Châu có thể nể mặt. Cam Đức Thọ là ai chứ, chờ đến Lịch Châu rồi thì e là xương cốt cũng chẳng còn, ai."

 

Tên của thứ sử Lịch Châu Cam Đức Thọ, cứ quanh quẩn bên tai, giờ lại nghe mẫu thân nhắc đến, Tô Vận biết rõ những ngày sau này của mình ở Lĩnh Nam có dễ sống hay không đều phải dựa vào người này. Chính vì vậy, lòng nàng vẫn không sao an ổn. Nhưng dựa vào tính cách của Thu Mộng Kỳ, chắc hẳn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ không biết cô có thể nghĩ ra cách gì để tránh được người đó hay không.

 

Nghĩ đến đây, Tô Vận đứng dậy, quay đầu tìm kiếm bóng dáng người kia.

 

Lại thấy phía sau một gốc cây, Thu Mộng Kỳ đang mỉm cười, lấy ra một thứ gói trong lá đưa cho Lưu Nguyệt Như, nhìn hình dáng, không khác gì chiếc bánh lớn mà mình vừa ăn.

 

Tô Vận quay đầu đi, ánh mắt cụp xuống, lại ngồi trở lại bên cạnh Cố thị, chỉ trong chớp mắt, chiếc bánh vốn thơm ngon đậm vị, bỗng nhiên trở nên không còn ngon miệng. (Editor: thương Tô Vận quá à nhưng cũng xin độc giả đừng ghét gì TMK nha, tính tình về sau sẽ tốt hơn)

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.