🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 25: Đối chiêu với Cam thứ sử

 

Những ngày có nhang muỗi, Thu Mộng Kỳ lại khôi phục tinh thần như trước. Cũng vì thế, sự thù địch trước đó với Tô Vận cũng giảm đi đôi phần. Nhưng không ngờ đối phương lại đột nhiên lạnh nhạt, không còn đến gần cô. Hai người dù cùng đi trong một đội, mấy ngày nay lại chưa nói với nhau một câu.

 

Càng đến gần phủ Lịch Châu, Thu Mộng Kỳ càng không còn tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác, vì chuyện cấp bách nhất trước mắt là phải tìm cách lấy được công văn từ thứ sử Lịch Châu Cam Đức Thọ, cho phép áp giải phạm nhân đến Phong Nhạc.

 

Theo lý mà nói, tiết độ sứ là chức quan cao nhất ở Lĩnh Nam, nhưng tiết độ sứ chủ yếu quản lý về quân sự, còn các việc hành chính như sắp xếp phạm nhân đều do thứ sử các châu, quận thủ cùng huyện lệnh phụ trách từng cấp một. Vì vậy, lần này Vương Già chỉ cần áp giải phạm nhân đến Lịch Châu là xem như hoàn thành nhiệm vụ. Còn việc cuối cùng phân đến nơi nào, thì do phủ thứ sử Lịch Châu quyết định.

 

Phạm nhân muốn sắp xếp đi quận nào, huyện nào, đều nhất định trước tiên phải qua chỗ của Lịch Châu Thứ sử Cam Đức Thọ.

 

Khác với sự thảnh thơi của đám quan sai, càng đến gần châu phủ, phạm nhân càng thêm thấp thỏm bất an.

 

Thu Mộng Kỳ cũng luôn nơm nớp lo lắng. Vương Già nhiều lần nhắc đến Cam Đức Thọ, kẻ này có tiếng xấu khắp nơi, vừa tham tiền lại háo sắc, khiến nàng phải đau đầu suy tính.

 

Vì thế, Thu Mộng Kỳ đi trước đội áp giải nửa ngày, đến phủ Lịch Châu trước, dự định đến bái phỏng Cam Đức Thọ để thăm dò tính tình của người này.

 

Phủ Lịch Châu do Cam Đức Thọ quản lý có mấy chục quận huyện trực thuộc, quan chức các cấp lên đến hàng trăm người. Trong một năm, việc điều chuyển quan lại ở các cấp cũng không nhiều mà cũng không ít. Hắn dĩ nhiên không quan tâm đến từng người, nhưng quan viên mới đến nhậm chức ở Lịch Châu, có ai dám không đến bái phỏng hắn trước? Nhờ vậy mà hắn cũng kiếm được đầy túi.

 

Việc triều đình chỉ định quan huyện lệnh mới cho một huyện dưới quyền hắn, Cam Đức Thọ đã sớm nhận được tin, nhưng chi tiết thì không rõ lắm, chỉ nghe nói người này là tiến sĩ trẻ nhất triều đình, tuy là nam nhân nhưng có vẻ ngoài như nữ nhân, thậm chí đã bị hoàng đế và một đám đại thần kiểm tra thân thể. Thế là lòng hiếu kỳ trỗi dậy, hắn muốn đích thân gặp thử người này.

 

Quả nhiên, khi gặp mặt Thu Mộng Kỳ, Cam Đức Thọ bị khuôn mặt ấy làm kinh ngạc. Dù từng gặp vô số mỹ nhân, thì ánh nhìn đầu tiên vẫn khiến hắn tin rằng đây chắc chắn là nữ nhân. Nhưng hoàng đế đã kiểm chứng, mà hắn thì vốn không ham nam sắc, nên mới đè nén được sự xao động trong lòng.

 

Cam Đức Thọ vốn ưa mỹ sắc, tuy thân phận của Thu Mộng Kỳ là nam nhân, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn thưởng thức nhan sắc. Vì vậy, đối với cô, hắn vẫn tỏ ra khá khách sáo.

 

Thu Mộng Kỳ nhìn gương mặt bóng nhẫy đầy dầu mỡ của Cam Đức Thọ, cố nén cảm giác ghê tởm, mỉm cười bắt chuyện: "Hạ quan trên đường đi tình cờ đồng hành cùng đội áp giải phạm nhân từ Kinh Đô đến Lĩnh Nam, không biết đại nhân có biết trong đội áp giải ấy là những ai không?"

 

Cam Đức Thọ sao lại không biết chuyện thái phó và đại tư nông bị kết tội lưu đày? Giờ thấy mỹ nhân ra vẻ cung kính lấy lòng, trong lòng vừa thấy đắc ý vừa khinh thường, thầm cười lạnh một tên huyện lệnh tép riu mà cũng dám đến đây chơi trò mua chuộc, nhưng vì nể mặt mũi xinh đẹp kia nên hỏi: "Vậy xin Huyện lệnh Thu nói qua một chút."

 

Thu Mộng Kỳ dịu dàng giải thích: "Người bị áp giải, chính là cựu Thái Phó Tô Học Lâm và cựu Đại Tư Nông Lưu Ngạc. Hạ quan... hạ quan có nghe nói, năm xưa Tô tiên sinh từng có chút giao tình với đại nhân..."

 

"Thu huyện lệnh chẳng lẽ đang ám chỉ bổn quan từng qua lại với kẻ tham ô ngân lương thực sao?" Cam Đức Thọ lập tức thu lại nụ cười.

 

Thu Mộng Kỳ giật mình kinh hãi, vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt nói: "Đại nhân thứ tội, hạ quan tuyệt không có ý đó, hạ quan chỉ là nghe người ta nói, đúng là tội đáng chết. Nhưng xin đại nhân vì lòng trung thành của hạ quan mà cho phép hạ quan chia sẻ phần nào gánh nặng."

 

"Vậy ngươi nói thử xem, ngươi muốn thay ta chia sẻ thế nào?"

 

Thu Mộng Kỳ vội nói: "Các mối quan hệ trong triều vô cùng phức tạp, hạ quan mới vào quan trường, còn chưa biết sâu cạn. Hai vị phạm nhân kia từng là sủng thần trước mặt thánh thượng, hẳn cũng từng có giao tình với một số đại thần trong triều. Ngày mai nếu bọn họ diện kiến đại nhân, khó tránh khỏi sẽ tìm cách cầu xin ngài chiếu cố. Mà đại nhân bận trăm công nghìn việc, chắc cũng không muốn bị những phạm nhân ấy quấy rầy. Chi bằng giao họ cho hạ quan, để hạ quan trực tiếp đưa họ tới Phong Nhạc. Như vậy, đại nhân cũng được yên thân thanh tịnh."

 

Cam Đức Thọ dùng đôi mắt đục ngầu nhìn Thu Mộng Kỳ đang quỳ phía dưới, xoa xoa chòm râu, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: "Cũng khó được ngươi có lòng trung thành như thế. Có điều việc phân phối phạm nhân vốn là phận sự của bổn quan, không thể việc gì cũng nhờ tay người khác được."

 

Thu Mộng Kỳ vội nói: "Đại nhân thân chinh xử lý mọi việc, hạ quan sau này nhất định sẽ lấy đại nhân làm gương mà học theo."

 

Dáng người cô nhỏ nhắn, tuổi lại còn trẻ, thêm vẻ mặt khiêm tốn chân thành, khiến trong lòng Cam Đức Thọ nổi lên tâm lý "thích làm sư phụ", không nhịn được mà lên tiếng huênh hoang mấy câu.

 

Thu Mộng Kỳ tranh thủ nói: "Hạ quan trên đường đi được tham quân đại nhân chỉ điểm ít nhiều về đạo lý làm quan, vì thế đã viết ra một bản ghi chép tâm đắc, muốn mời đại nhân chỉ giáo."

 

Cam Đức Thọ thấy cô móc ra một quyển sách từ trong lòng ngực, tỏ vẻ rất hứng thú: "Xem ra Thu huyện lệnh quả nhiên thật sự là người có lòng, hãy đưa lên đây."

 

Sư gia bên cạnh vội vàng đứng dậy nhận lấy quyển sách, cung kính trình lên.

 

Cam Đức Thọ mở sách ra xem, khuôn mặt tròn trịa khẽ nhướng lên, đôi mắt ti hí cũng cong cong.

 

Thu Mộng Kỳ vội vàng mở lời: "Hạ quan tài hèn học ít, cũng chỉ có được chút tâm đắc này. Mong đại nhân ngày sau có thể chỉ điểm thêm đôi chút. Mai sau nếu có tiến bộ, nhất định sẽ thường xuyên trình lên đại nhân tâm đắc cùng những điều hiểu biết về việc cai quản huyện."

 

"Bốp" một tiếng, Cam Đức Thọ đóng sập quyển sách lại, mỉm cười nói: "Thu huyện lệnh tuổi còn trẻ mà làm việc đã rất vững vàng. Ngươi đã nói vậy, bổn quan đây cũng vì lớn hơn mấy tuổi mà sau này sẽ chỉ dạy thêm cho ngươi vài phần."

 

Thu Mộng Kỳ trong lòng đau xót vì trong quyển sách có kẹp tờ ngân phiếu năm trăm lượng, nhưng lúc này chỉ đành ngàn lần tạ ơn, lại dâng thêm mấy câu nịnh hót, khiến Cam Đức Thọ cười toe toét, vui mừng hớn hở.

 

Bạc đã dâng đủ, vị thứ sử đại nhân này lập tức thấy Thu Mộng Kỳ càng nhìn càng thuận mắt, người đẹp, miệng ngọt, mới đến đã hiểu quy củ, nghĩ đến sau này còn có thể tiếp tục "hiếu kính", thế là sẵn lòng cho cô ba phần thể diện.

 

*Tác giả chú thích: Vào thời Càn Long nhà Thanh, mua một chức tri huyện cần khoảng 4.000 lượng bạc, một chức tri phủ tòng tứ phẩm cần khoảng 13.000 lượng bạc, chức đạo viên thì khoảng 16.000 lượng. Thu Mộng Kỳ mới đến đã biếu 500 lượng, thật ra cũng không ít.

 

"Đại nhân, nếu Tô-Lưu hai vị phạm nhân đã phạm phải trọng tội nhơ nhớp như thế, hạ quan không muốn họ làm bẩn mắt ngài, chi bằng để hạ quan áp giải họ về Phong Nhạc nghiêm trị, cũng cắt đứt ý nghĩ dựa dẫm vào ngài của họ."

 

Nếu chỉ là phạm nhân bình thường, Cam Đức Thọ vì ngân lượng mà bỏ qua cũng được. Nhưng nhắc đến Tô gia, thì hai con mắt ti hí như hạt đậu của hắn bắt đầu đảo loạn.

 

"Nghe nói đại tiểu thư Tô gia Thái phó vừa tròn đôi tám, đẹp như tiên nữ giáng trần, chẳng lẽ Thu huyện lệnh ngươi nhắm vào điểm này nên mới muốn áp giải tất cả phạm nhân về Phong Nhạc để tự mình hưởng thụ?"

 

Thu Mộng Kỳ không ngờ danh tiếng của Tô Khanh Vận lại truyền xa đến tận Lĩnh Nam, liền cười gượng đáp: "Đâu có chuyện đó, Tô tiểu thư hạ quan từng gặp, cũng đâu đẹp như lời đồn bên ngoài, không đến nỗi xấu xí, nhưng nhiều nhất cũng chỉ xem là thanh tú, không gánh nổi danh xưng tiên nữ."

 

"Thu huyện lệnh bản thân như Phan An tái thế, đương nhiên người khác khó lọt vào mắt ngươi, chứ như bọn th* t*c phàm phu chúng ta, chỉ cần thanh tú thôi cũng đã như tiên nữ giáng trần."

 

"Thứ sử đại nhân nói đùa, đại nhân nếu là th* t*c, thì hạ quan e rằng chẳng bằng cả hạt bụi. Nếu ngài không tin, lát nữa đến nơi, ngài cứ nhìn kỹ Tô tiểu thư kia, nếu quả thật là tiên nữ, hạ quan không cần ngài phải nói, sẽ tự tay dâng lên phủ cho ngài."

 

Cam Đức Thọ phá lên cười ha hả, chỉ cô giả vờ giận mắng: "Ngươi à ngươi, coi bổn quan là loại người gì chứ? Nói cho cùng thì Tô thừa tướng cũng xem như ân sư của ta. Năm xưa ta lên đại đô dự thi, may nhờ lão nhân gia chỉ dạy đôi lời mới có thể đỗ cao, bổn quan luôn ghi nhớ trong lòng, muốn có ngày báo đáp ơn nghĩa thầy trò. Không ngờ lão sư lại gây ra chuyện như thế này, dù sao đi nữa, người nhà của ân sư, bổn quan cũng nên chăm sóc vài phần. Bằng không, chẳng phải là kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa sao."

 

"Thứ sử đại nhân hành xử chính trực, là tấm gương của hạ quan. Hạ quan sớm đã nghe danh đức độ cao quý của ngài từ khi còn ở Kinh Đô. Hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Hạ quan nhất định sẽ lấy đại nhân làm mẫu, làm một vị phụ mẫu chi dân tốt nơi Phong Nhạc, yêu thương con dân, cai trị một phương yên ổn để không phụ sự kỳ vọng của ngài."

 

Thu Mộng Kỳ nhân cơ hội tặng thêm một đợt nịnh nọt, khiến Cam Đức Thọ được tâng bốc mà lâng lâng như cưỡi mây.

 

"Thu huyện lệnh tuổi trẻ tài cao, lời lẽ lại dễ nghe, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở. Phong Nhạc có ngươi, quả thật là phúc phận của bách tính. Đợi lát nữa họ đến, bổn quan sẽ hỏi qua ý nguyện của ân sư và người nhà. Nếu họ nguyện đi cùng ngươi, bổn quan sẽ đưa họ tới Phong Nhạc."

 

Thu Mộng Kỳ bày ra dáng vẻ cầu còn không được.

 

Rất nhanh, Vương Già dẫn đội áp giải vào thành, rồi sắp xếp cho họ ở trong đại lao tại châu nha.

 

Cam Đức Thọ như thường lệ, theo thủ tục hỏi han vài câu, đám sai dịch trong phủ nha từ lâu đã tiếp nhận quản lý đám phạm nhân này, lập tức trình báo tình hình cho hắn.

 

Đám sai dịch ấy ai nấy đều là kẻ lõi đời, thừa biết vị thứ sử này là hạng người gì. Ngay khi tiếp quản phạm nhân, bọn họ đã âm thầm quan sát kỹ nhóm nữ quyến, xem có cô nào nổi trội chút để giữ lại đưa vào phủ phục vụ thứ sử đại nhân. Nhưng mới liếc một vòng đã thất vọng, toàn là những kẻ tóc tai rối bù, dáng vẻ nhếch nhác, trên mặt đầy vết muỗi đốt lồi lõm, cả người bốc ra mùi hôi thối khó chịu, khiến người ta tránh còn không kịp.

 

Sau khi thành thật báo cáo tình hình, Cam Đức Thọ trầm ngâm một lát rồi nói: "Trong đám phạm nhân này có cả ân sư của bổn quan, dẫu thế nào cũng nên đi thăm một chuyến."

 

Nói xong liền sai người đi gọi Thu Mộng Kỳ, cùng đến đại lao xem xét.

 

Một phần là để làm màu, một phần là đích thân kiểm tra xem đám nữ quyến ấy có đúng là khó coi như lời đám sai dịch mô tả, đồng thời cũng muốn xem thử vị Huyện lệnh Thu kia sao lại cứ khăng khăng muốn mang Tô gia và Lưu gia về Phong Nhạc, liệu có phải đang che giấu điều gì mờ ám.

 

Một nhóm người tiến vào đại lao. Vừa bước vào, Cam Đức Thọ lập tức liếc về dãy nữ quyến phía sau. Mọi người đều quỳ rạp dưới đất, cúi đầu không dám ngẩng lên, nhất thời hắn cũng không nhìn rõ được ai, đành thu ánh mắt về.

 

Khi đến trước mặt Tô Học Lâm đang lom khom khom lưng, Cam Đức Thọ cúi người đỡ ông ta dậy, nói: "Ân sư mau mau đứng dậy, hạ quan chịu không nổi đại lễ này đâu."

 

Tô Học Lâm nghe tiếng ấy, trong lòng bỗng xúc động khôn cùng, nhưng ông tự biết thân phận phạm nhân của mình giờ đây đã thấp hèn như cỏ rác, lại là người giữ lễ, nào dám làm ra vẻ, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn Cam Đức Thọ. Nhưng khi thấy dáng người béo tròn bụng phệ của hắn, lòng ông bỗng lạnh đi nửa phần. Mấy năm không gặp, tiểu quan gầy gò năm nào giờ đã thành kẻ béo đầu tròn mặt lớn, khiến người ta suýt không nhận ra.

 

Nhưng Tô thái phó đâu phải hạng người coi người bằng vẻ ngoài. Trong lòng ông tự an ủi, có lẽ là thể chất mỗi người mỗi khác, không phải cứ ai béo mập đều là tham quan ô lại.

 

Chỉ nghe Cam Đức Thọ nói: "Ân sư vất vả suốt đường dài, xin để sư mẫu cùng con cháu đi rửa ráy một chút, học trò sẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người."

 

Tô Học Lâm chột dạ, vài ngày trước lời dặn của nữ nhi vẫn còn văng vẳng bên tai, ông lập tức cúi đầu, hoảng hốt nói: "Đa tạ đại nhân ban ân, nhưng nay chúng ta đều là phạm nhân mang tội, không dám mong đại nhân pháp ngoại khai ân. Nếu bị người khác biết được, dâng sớ tấu lên triều đình, liên lụy đến đại nhân thì lão phu thật muôn chết cũng khó tạ tội."

 

Cam Đức Thọ bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Nếu đến chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ta còn không làm được, sau này sao còn mặt mũi xưng là học trò của người?"

 

"Giờ lão phu đã là một tội nhân, không dám nhận là ân sư của đại nhân. Nếu đại nhân thật lòng xót thương lão phu, chi bằng giúp chúng ta được điều đến một huyện hẻo lánh, nửa đời sau có thể vì triều đình khai hoang đồn điền nơi biên giới, sống nốt kiếp người trong bình lặng."

 

Bị lưu đày ra biên ải trấn thủ, phạm nhân cùng gia quyến không thì sung quân đi lính, không thì làm kỹ nữ quân doanh, còn lại là khai hoang ruộng đất, phát triển kinh tế biên cương. So với hai việc đầu, công việc khai hoang tuy vẫn phải phục tùng các loại lao dịch do triều đình điều động, nhưng tự do hơn rất nhiều, xem như là nơi đến tốt nhất đối với phạm nhân.

 

Cam Đức Thọ không lập tức đồng ý, mà lại đổi giọng nói: "Nghe nói Tô gia muội muội vừa có tài vừa có sắc, văn chương xuất chúng, mà để đi khai hoang đồng ruộng không phải quá phí phạm sao? Hay là để ở lại Lịch Châu, huynh đây cũng dễ bề chăm sóc. Nếu đày đến nơi hẻo lánh thì e là hủy mất một người tài."

 

Nghe đến đây, tim Thu Mộng Kỳ bỗng hẫng một nhịp.

 

Tô Học Lâm lấy thê muộn, ba mươi tuổi mới sinh ra Tô Khanh Vận, nay ông cũng chỉ mới bốn mươi bảy tuổi.

 

Còn Cam Đức Thọ, khi xưa lên kinh ứng thí đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, gọi người lớn hơn mình năm sáu tuổi là "ân sư" thì cũng là chuyện hợp lễ, nhưng giờ hắn đã hơn bốn mươi, lại mở miệng gọi một thiếu nữ mười bảy tuổi là "muội muội", thêm dáng vẻ dầu mỡ này, thực sự khiến người ta ghê tởm.

 

Tô Học Lâm lộ vẻ lúng túng, nói: "Chuyện đó đều là lời đồn trong Kinh Đô, ngài xem dáng vẻ nó thế này, làm sao gọi là tài sắc song toàn được, không thì đã chẳng bị hủy hôn."

 

Chuyện Mạnh gia lui hôn, người trong kinh đều biết, Cam Đức Thọ cũng từng nghe qua.

 

Đúng lúc ấy, Tô Khanh Vận cũng "vừa hay" khẽ ngẩng đầu lên, Cam Đức Thọ nhân cơ hội liếc mắt nhìn một cái: mắt không to không nhỏ, mí sụp không có thần, da dẻ tạm được, khóe miệng hơi chúi xuống mang chút vẻ khổ sở, đường nét khuôn mặt thì tốt, nhưng ngũ quan ghép lại thì không đến mức xấu xí, nhưng cũng chẳng đẹp đến độ giống như tiên nữ giáng trần như lời đồn.

 

Thật ra mà nói, mấy tiểu thiếp trong phủ của hắn còn xinh hơn nàng nhiều.

 

Vị thứ sử đại nhân này chỉ liếc một cái rồi lập tức cúi mắt xuống, thoạt nhìn như là giữ ý, nhưng thật ra là... chẳng có hứng thú.

 

Tuy không nói một câu, nhưng Thu Mộng Kỳ vẫn đứng bên căng chặt tinh thần, từng chi tiết nhỏ đều không bỏ sót, thấy phản ứng này của Cam Đức Thọ, cô rốt cuộc cũng âm thầm thở phào.

 

Bởi vì với Cam Đức Thọ, bọn họ đã có chuẩn bị từ trước, người này tham tài háo sắc, muốn thuận lợi đưa nhóm phạm nhân này đến Phong Nhạc thì chắc chắn phải dùng bạc "thông lộ", nhưng với nhan sắc hiện tại của Tô Khanh Vận thì chỉ dựa vào bạc là chưa đủ, nên họ đã định chỉnh sửa ngoại hình.

 

Theo ý Thu Mộng Kỳ, phải làm cho người xấu đi, không cho đội mũ chống muỗi, cứ để muỗi đốt cho sưng phồng mặt mày, nhìn vào phát ghét, Cam Đức Thọ thấy vậy chắc sẽ tránh xa.

 

Nhưng Tô Vận lại bác bỏ phương án đó, chỉ làm điều chỉnh nhẹ. Nàng tận dụng son phấn mà Thu Mộng Kỳ mua được ở chợ, dựa vào kỹ thuật trang điểm hiện đại, nhấn nhá một vài điểm, làm mờ các nét nổi bật, giữ lại chút nhan sắc, nhưng chỉ là một chút mà thôi.

 

Cam Đức Thọ làm quan lâu năm như vậy, càng cố tình nói xấu thì lại càng dễ khiến ông ta nghi ngờ. Hơn nữa, trong đội có nhiều người như vậy, dáng vẻ của Thu Mộng Kỳ* thì họ đều đã thấy qua. Đột nhiên lại làm ra một bộ dạng xấu xí như thế, sự tương phản quá lớn, lỡ đâu có phạm nhân phản bội thì khi ấy coi như dã tràng xe cát.

 

*chỗ này có thể tác giả viết nhầm Tô Vận thành Thu Mộng Kỳ

 

Thế nên cách này là thích hợp nhất, khiến hắn cho rằng đây chỉ là người hư danh, chỉ hơi có chút sắc vóc, thêm bạc dâng lên, là đủ để chuyện trôi qua.

 

Sự thật chứng minh, cách làm của Tô Vận quả thật có hiệu quả.

 

Giờ người hắn cũng đã nhìn, đám nữ nhân thì nhếch nhác hôi hám, chẳng ai lọt vào mắt xanh. Cam Đức Thọ đã cầm bạc của Thu Mộng Kỳ, trong lòng vui vẻ làm người tốt, cũng không muốn phí thêm tâm trí để diễn trò, liền mất kiên nhẫn nói: "Đã ngươi kiên trì như vậy, bổn quan cũng không cưỡng ép."

 

Nói xong, hắn không thèm để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Tô Học Lâm, phất tay gọi một tiểu lại đến, ra lệnh cho gã đi xử lý văn thư liên quan, đem toàn bộ nhóm phạm nhân này lưu đày đến Phong Nhạc huyện.

 

Nhận được văn thư trong tay, tảng đá lớn trong lòng Thu Mộng Kỳ cuối cùng cũng rơi xuống đất, không nhịn được mà trao đổi ánh mắt với Tô Vận đang đứng phía sau.

 

Cô không biết rằng, dáng vẻ khúm núm nịnh bợ của mình lúc này lại rơi vào trong mắt Tô Vận, khiến đối phương không khỏi xót xa thêm mấy phần. (Editor: chỉ xót vợ chỉ kìa trời)

 

Một người cao ngạo buông thả như Thu Mộng Kỳ, có thể làm đến mức này, thật sự đã không dễ dàng.

 

Vì tờ văn thư này, mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ rằng bất cứ mắt xích nào có sơ hở cũng sẽ khiến mọi chuyện sụp đổ, mà áp lực lớn nhất không thể nghi ngờ, đều đổ dồn lên Thu Mộng Kỳ.

 

May mà cuối cùng cũng bình an vô sự.

 

 

Lời tác giả:

 

Cảm ơn các thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-04-28 19:35:15 đến 2023-04-29 20:37:40 nhé~

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng pháo hoa: 醉酒参禅 - 1 cái;

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng lựu đạn: LittleKate, OLDYouth - mỗi người 1 cái;

 

Cảm ơn thiên sứ đã tặng mìn: 白清 - 1 cái;

 

Cảm ơn thiên sứ đã tưới dinh dưỡng: 是你的李总啊 - 15 chai; AZR - 10 chai; 梦愿·星晨 - 8 chai; 青稞小酒, 等更等关灯, 取个渣名 - mỗi người 2 chai; 华以沫的苏尘儿, 过客 - mỗi người 1 chai;

 

Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, mình sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.