🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 26: Đến nơi Phong Nhạc

 

Nhiệm vụ của nhóm Vương Già đến đây xem như hoàn thành, việc áp giải từ Lịch Châu đến Phong Nhạc được chuyển giao lại cho quan binh thuộc châu nha Lịch Châu phụ trách.

 

Thu Mộng Kỳ từ biệt Vương Già, chuyện vận chuyển hàng hóa mà hai người từng nói trước đó, vẫn phải đợi đến khi cô đứng vững gót ở đây mới có thể bắt đầu, chuyến đi này đành tạm thời tay không mà về.

 

Tuy nhiên, đồng hành gần ba tháng, hai người cũng coi như đã xây dựng được tình hữu nghị không tồi, Thu Mộng Kỳ không có những tật xấu mà Vương Già ghét, còn Vương Già thì là người thẳng tính, lời nói không quanh co lòng vòng, lại là người đồng liêu đầu tiên có giao tình kể từ khi Thu Mộng Kỳ đến thời đại này, dù chênh nhau hơn mười tuổi, nhưng vẫn được xem như là tâm đầu ý hợp.

 

Giờ phút chia ly tuy có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ lần sau hai người còn sẽ tiếp tục qua lại, cuối cùng không còn bi thương như thế.

 

"Đợi ta ổn định ở Phong Nhạc, hoan nghênh Vương huynh giá lâm."

 

Vương Già cười đáp: "Được, đợi lần sau có nhiệm vụ áp giải, huynh nhất định sẽ đến thăm ngươi. Đúng rồi, Lý quận thủ của Tân Hội quận là người cũng khá, lúc ngươi đến thăm không cần phải giống như khi gặp Cam Đức Thọ, ông ta không thích mấy thứ đó. Cũng vì bị Cam Đức Thọ đè ép phía trên nên bao nhiêu năm nay vẫn chưa có cơ hội thăng chức. Ngươi tự mình cũng nên cẩn thận, thà đắc tội với quân tử còn hơn dây vào tiểu nhân."

 

"Đa tạ Vương huynh chỉ điểm, Thực ghi nhớ trong lòng, nhất định sẽ cẩn thận."

 

Hai người từ biệt tại đây, một người quay về đại đô phục mệnh, người còn lại thì tiếp tục đi về phía đông, tiến đến Phong Nhạc.

 

Thu Mộng Kỳ dẫn theo Đại Phúc, phi ngựa chuyển hướng đến phủ nha Tân Hội quận, đến bái kiến Lý quận thủ.

 

Lý Thái quả đúng như lời Vương Già nói, mặt mũi nghiêm chính, chỉ là nhiều năm bị kẹt lại ở Tân Hội quận nhỏ bé, không có đất dụng võ, giữa lông mày lộ ra vẻ u uất.

 

Thu Mộng Kỳ mới đến, không tiện nói nhiều, nhưng có được một vị cấp trên trực tiếp như vậy, sau này làm việc cũng không cần trực tiếp đối mặt với Cam Đức Thọ, đỡ phải hao tâm tổn trí để nịnh nọt luồn cúi.

 

Sau khi chào hỏi lễ nghi một cách hình thức, lúc cáo từ cô để lại cho Lý quận thủ một bó nhang muỗi.

 

"Hạ quan không có vật gì quý giá, đây là hương đuổi muỗi do tự mình điều chế, có thể xua đuổi muỗi mòng, hy vọng đại nhân sẽ thích."

 

Nếu cô tặng bạc, ngược lại Lý Thái sẽ không ưa, còn tặng nhang muỗi thì khá mới lạ, thấy không phải vật gì quý giá nên ông liền nhận.

 

Lại thấy cô còn nhỏ tuổi, ánh mắt ông nhìn cô chẳng khác nào nhìn tiểu nhi nhà mình, cảm khái không thôi, cũng không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác. Dù gì từ triều trước đến nay, mười bảy tuổi đỗ tiến sĩ chỉ có một mình cô, tuy học lực và thành tích không hẳn xuất sắc, nhưng tuyệt đối không phải kẻ vô dụng ăn không ngồi rồi, ông liền sinh lòng yêu quý nhân tài, cẩn thận chỉ dạy một phen rồi mới tiễn cô ra khỏi phủ. (Editor: cảm giác sau này Mộng Kỳ thu phục người tài rồi xây dựng đế chế riêng v hen)

 

Thu Mộng Kỳ cảm kích sự quan tâm của ông, liên tục cúi người cảm tạ, nhưng lại lo lắng vì chậm trễ quá lâu sẽ không đuổi kịp đội áp giải Tô gia-Lưu gia, đành phải vội vàng lên ngựa, gấp rút lên đường.

 

Tuy nhiên khi cô đuổi kịp đội áp giải, lại nghe nói Tô Học Lâm cầu kiến.

 

Thu Mộng Kỳ có chút ngạc nhiên, hiện tại đã gần tới Phong Nhạc thành, lão già này lại muốn giở trò gì nữa đây? Cô đã tốn biết bao công sức mới giữ được bọn họ lại Phong Nhạc, tất nhiên không thể để bị đưa đến quân doanh vệ sở chịu khổ sở.

 

Mang theo đầy một bụng nghi hoặc, cô bảo Xuân Đào đưa ông ta đến.

 

Lại nghe vị lão già kia nói: "Đại nhân, hiện nay nơi này cách địa hạt cai quản đã chưa đến hai mươi dặm đường, đại nhân cần trước tiên sai người đi đến nha môn báo cho lại viên phòng lễ biết, đồng thời thông báo quan thuộc cùng các vị phụ lão trong vùng ra khỏi thành nghênh tiếp mới là đúng. Sau đó còn cần trước tiên đi đến thần miếu tế tự, rồi mới đến nha môn. Nếu như tùy tiện đi thẳng đến nha môn, thật là thất lễ."

 

Thì ra huyện quan mới đến nhận chức, một phen quy trình này nhất định phải làm. Lão già này nhìn thấy đội ngũ cách Phong Nhạc càng ngày càng gần, Thu Mộng Kỳ vị tân huyện lệnh này lại cái gì cũng đều không hiểu. Trong lúc nhất thời sốt ruột không thôi, cho nên mới không rảnh lo việc khác mà tiến đến nhắc nhở.

 

Thu Mộng Kỳ nghe ông nói xong thì ngơ ngác, cô nào biết làm huyện lệnh còn lắm thủ tục phiền phức như vậy. Hôm đó khi hoàng đế ban chiếu phong quan, Thu Thực liền trực tiếp rời Kinh Đô đi thẳng đến Lĩnh Nam, căn bản không ai dạy hắn những lễ nghi này, huống chi là một "đầu đất" như cô.

 

Cũng may có lão già này nhắc nhở, nếu không cứ thế đường đột đến nha môn, e là sẽ bị người ta chê cười đến rụng răng.

 

Nhưng hiện giờ dưới trướng cô chỉ có mỗi Xuân Đào và Đại Phúc, mà Đại Phúc vẫn chưa được dạy dỗ kỹ càng, cô không dám để hắn đi báo tin, đành gọi viên tiểu đầu lĩnh phụ trách áp giải ở Lịch Châu tới, dúi ít bạc vào tay, bảo hắn phái người đến huyện nha Phong Nhạc báo tin.

 

Thu Mộng Kỳ đã sớm đút lót xong cho Cam Đức Thọ ở Lịch Châu, người dưới đương nhiên cũng đã nghe ngóng được, nay thấy cô ra tay hào phóng, tên đầu lĩnh càng thêm sốt sắng, lập tức cử một sai dịch phóng ngựa đi báo tin, còn nói thêm: "Tiểu nhân thấy đại nhân đối với đám phạm nhân này rất coi trọng, không bằng dời lại một ngày nữa hãy nhập thành?"

 

Thu Mộng Kỳ nghe vậy, mắt lập tức sáng lên. Trước đó cô đã lo lắng nếu đội áp giải vào thành quá sớm, lỡ như bị giam vào đâu đó mà cô không biết, nếu chẳng may gặp phải một tên phó quan không ra gì, không chờ cô đến mà đã tự ý xử lý người, thì bao công sức trước kia chẳng phải sẽ đổ sông đổ biển hay sao? Bởi vậy mới cuống quýt từ chỗ Lý quận thủ quay về.

 

Nghĩ đến đây, cô cắn răng, lại móc thêm một tờ ngân phiếu năm mươi lượng từ trong tay áo, lén đưa cho tên đầu lĩnh: "Làm phiền Trương đầu lĩnh thay ta sắp xếp."

 

Tên đầu lĩnh thản nhiên nhận lấy ngân phiếu, cười tủm tỉm nói: "Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."

 

Nói xong liền quay đầu lại, lớn tiếng hô với đội áp giải: "Đi cả ngày đường, các huynh đệ đều mệt mỏi cả rồi, lát nữa đến trạm dịch phía trước nghỉ chân, sáng mai hẵng đưa phạm nhân vào thành, tối nay ta mời mọi người uống rượu!"

 

Thu Mộng Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng đau lòng không thôi, bạc đúng là tiêu như nước, tám trăm lượng mà Tạ Chính Khanh cho mượn đã tiêu hơn phân nửa, đến được Phong Nhạc, chuyện quan trọng đầu tiên chính là kiếm bạc.

 

Sau đó cô lại cho gọi Tô Học Lâm tới, hỏi tỉ mỉ về các nghi thức tân huyện lệnh nhậm chức, lúc này mới hiểu tại sao trước kia Vương Già lại muốn lão già này làm sư gia cho cô. Trong tình cảnh mù tịt như cô hiện tại, đúng là rất cần một người trợ giúp như vậy.

 

Tô Học Lâm rõ ràng cũng vô cùng bất mãn với việc làm cẩu thả của vị tiểu huyện lệnh này, nhưng dù bất mãn, ông vẫn không bỏ qua một chi tiết nào, kiên nhẫn giảng giải từng bước một các nghi lễ cần thiết khi lên nhậm chức.

 

Thu Mộng Kỳ học cấp ba chưa được bao lâu đã đi du học, nói cho hay thì là du học, nói cho khó nghe thì là lêu lổng, nói chung học vấn không cao. May mà trí nhớ tạm ổn, miễn cưỡng cũng ghi nhớ được từng bước lão già nói.

 

Lúc này mới thả ông về lại đội áp giải, sau đó cáo biệt tên đầu lĩnh và mọi người, cùng Xuân Đào và Đại Phúc lên đường trước.

 

Lúc rời đi muốn nói với Tô Vận một tiếng, nhưng giữa chốn đông người, lại không tiện lén lút trò chuyện, hai người chỉ liếc nhau một cái rồi lập tức tách ra, sau đó cô lập tức lên xe ngựa.

 

Ở triều đại này, phàm là tân quan tri huyện được hoàng đế đích thân sắc phong hay do Lại Bộ lựa chọn, đều phải trước tiên ban ra dụ dán bằng vải đỏ để bố cáo, thông báo cho nha môn huyện nơi sắp đến nhậm chức. Bởi vậy, tin tức Thu Thực sắp tới nhậm chức, bên Phong Nhạc cũng đã sớm nhận được thông báo, chỉ là không biết thời gian cụ thể tân huyện lệnh sẽ đến nhậm chức mà thôi.

 

Nay vừa nhận được tin báo, các quan lại trong lễ phòng của nha môn liền lập tức bận rộn, thông báo quan thuộc và các bậc phụ lão ra ngoài thành nghênh đón. Khi Thu Mộng Kỳ tới ngoại thành, cảnh tượng trước mắt quả là náo nhiệt.

 

Phía trước con đường, một đám đông đen nghịt đang trông mong nhìn về phía cô.

 

Nhìn vào y phục, rồi căn cứ theo lời Tô Học Lâm vừa nói lúc nãy, hẳn là quan lại, thuộc hạ, lại điển của bản nha, tú tài, quan lại bản địa, thương nhân giàu có, hương thân kỳ lão v.v..., đều ra ngoài thành đón cô vị tân quan huyện vào thành.

 

Thu Mộng Kỳ ngồi thẳng lưng trên lưng ngựa, bình tĩnh quan sát bốn phía.

 

Xuân Đào và Đại Phúc cũng ngồi phía trước xe ngựa, theo sát chủ tử, vừa hồi hộp vừa phấn khích.

 

Dân chúng hai bên đường phần lớn đều là người Bách Việt, người gầy trơ xương, m*nh tr*n không che thân. Có kẻ trên người còn xăm những kí hiệu kỳ quái. Khi trông thấy Thu Mộng Kỳ và những người Trung Nguyên khác vào thành, họ đều mang theo ánh mắt thù địch.

 

Đúng rồi, người Bách Việt vốn không phục sự quản lý của người Hán Trung Nguyên, nhưng những năm gần đây bị đánh cho sợ, lại thêm quân doanh gần đó có binh sĩ trấn giữ, và có tiết độ sứ Lĩnh Nam áp chế toàn cục, dù bất mãn với quan lại người Hán cũng không ai dám làm càn.

 

Chỉ là dung mạo mười bảy tuổi của Thu Mộng Kỳ khiến cô trông đặc biệt non nớt, hy vọng tha thiết ban đầu của đám quan viên và các bậc phụ lão liền hóa thành thất vọng, ai nấy liếc mắt ra hiệu, thấp giọng bàn tán: "Trên triều đình sao lại phái một tên tiểu tử lông còn chưa mọc dài tới đây làm quan?"

 

Nhưng không thể phủ nhận, dung mạo của cô thực sự khiến không ít người kinh diễm, hai bên đường các thiếu nữ và phụ nhân đều quay đầu lại, len lén liếc nhìn cô.

 

Khi đến trước cổng thành chính, Thu Mộng Kỳ xuống ngựa gặp gỡ mọi người, chào hỏi xã giao một phen, rồi được các vị phụ lão dẫn vào thành, đến miếu Thành Hoàng.

 

Phải trai giới, tắm rửa, nghỉ lại một đêm trong miếu Thành Hoàng, sáng hôm sau mới cử hành lễ tế thần rồi mới đến nha môn nhậm chức.

 

*Trai giới (斋戒): Là nghi thức tắm rửa, kiêng cữ, thanh tịnh thân tâm trước khi thực hiện một việc quan trọng như tế lễ hoặc nhậm chức.

 

Quả là rườm rà, nhưng phong tục lễ nghi triều đại này vốn như vậy, cô thân là một tiểu quan, lại mới đến nhậm chức, không thể sơ suất càng không thể xem nhẹ, kẻo sau này bị người bới móc.

 

Sau khi vào thành mới phát hiện, tình trạng của Phong Nhạc huyện này còn tệ hơn cô tưởng, cả huyện thành xơ xác tiêu điều, rác rưởi đầy đường, trâu bò gia súc chen chúc với người qua lại, trông không khác nào một khu chợ hỗn loạn chứ chẳng giống một huyện thành.

 

Đường còn dài mà gánh thì nặng, trông có vẻ khó xoay xở, Thu Mộng Kỳ thấy nhức đầu.

 

Ở miếu Thành Hoàng nghỉ lại một đêm, sáng hôm sau dậy thay quan phục, dưới sự hướng dẫn của các vị phụ lão, tiến hành nghi lễ tế thần.

 

Lại dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh quan và mọi người đi đến nha môn, trước hết tạ ơn hoàng ân, rồi vào trong nha nội trạch tế bái Táo Vương thần, cuối cùng mới thay quan phục, Cuối cùng mới thay quan phục, ra chính sảnh, vào công tọa ngồi, tiếp nhận bái lạy, cử hành lễ tiếp ấn, tiếp nhận đại ấn huyện lệnh.

 

Trong nha môn Phong Nhạc, có ba vị quan phó tá: Huyện Thừa Khổng Hưng Hiền, Chủ Bộ Lư Quảng Thuận, Huyện Uý Quý Hô. Ngoài ra còn có ba ban sáu phòng, ước chừng hơn một trăm danh sai dịch nha dịch, đều lần lượt đến hành lễ ra mắt Thu Mộng Kỳ.

 

*Huyện thừa (县丞): Là chức quan phó huyện lệnh, phụ trách hành chính và tài chính trong huyện.

 

*Chủ bộ (主簿): Quan chuyên trách quản lý sổ sách, ghi chép, văn thư và tài Lưu hành chính của huyện nha.

 

*Huyện úy (县尉): Quan phụ trách trị an, bắt tội, duy trì trật tự, tương đương trưởng phòng an ninh hay "trưởng công an huyện"

 

Hôm qua đã gặp mặt một lần, hôm nay lại đối diện ở khoảng cách gần như vậy, mấy người này mới phát hiện vị huyện thái gia này còn trẻ hơn họ tưởng, thậm chí có thể nói là non nớt, kinh ngạc xong lại vội vàng dâng lời tâng bốc.

 

Tính tình Thu Mộng Kỳ hoạt bát, khi còn ở hiện đại từng lăn lộn đủ loại môi trường, huống hồ giờ cô là quan lớn nhất ở đây, nhận thức ấy khiến cô đối diện với tình huống này không hề run sợ, nhất thời như cá gặp nước, chính sảnh công đường tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

 

Những lão cáo già này thấy cô nói năng khéo léo, không giống mấy vị quan mới tới trước kia, vừa đến đã mặt lạnh như tiền, ra vẻ thanh cao không muốn thông đồng với hạ quan, khiến cả cảnh tượng trở nên gượng gạo. Cô thì ngược lại, rất thân thiết gần gũi với bọn họ, nên không khỏi nảy sinh vài phần thân cận, nhất thời ai nấy đều tranh nhau đến bắt chuyện làm thân với vị tân huyện lệnh này, còn muốn trực tiếp đưa cô lên tửu lầu, mở tiệc tẩy trần nghênh đón.

 

Thu Mộng Kỳ khoát tay nói: "Đã sớm nghe danh quan viên biên trấn và bách tính Lĩnh Nam nhiệt tình hiếu khách, hôm nay gặp quả nhiên không sai. Bản quan mới đến nhậm chức, sau này còn phải nhờ các vị giúp đỡ. Chỉ là mấy ngày nay lần lượt bái kiến thứ sử đại nhân và quận thủ đại nhân, lại một đường thúc ngựa gấp gáp, nóng lòng muốn mau chóng đến Phong Nhạc, hôm qua mới được gặp chư vị đồng liêu và bách tính, lòng quá kích động, gần như canh năm gà gáy mới chợp mắt, cần nghỉ ngơi một chút. Các vị cứ bận việc trước, đợi bản quan điều chỉnh xong sẽ cùng chư vị hàn huyên."

 

Nói xong, cô điểm danh huyện úy Quý Hô, bảo hắn ở lại, những người khác thì giải tán.

 

Đám quan lại vẫn chưa đoán được tính khí của vị huyện lệnh mới, không dám làm càn, đành phải lục tục lui ra trước.

 

Quý Hô là một hán tử thân hình cao lớn, mặt vuông, nước da ngăm đen, ít nói cười, trông không hợp với những người còn lại. Thu Mộng Kỳ để ý thấy lúc nãy khi mọi người đang nịnh nọt tâng bốc, hắn lại đứng một mình như tên ngốc, xem ra không phải loại người giỏi xã giao.

 

Thu Mộng Kỳ vào thẳng vấn đề: "Hôm nay sẽ có một đám phạm nhân được áp giải từ Kinh Đô đến, những người này không được tùy tiện sắp xếp chỗ giam giữ. Cụ thể sẽ phân phối thế nào, đợi người tới rồi nghe lệnh ta mà làm."

 

Nói xong lại bổ sung: "Trong số phạm nhân có một người họ Tô, vốn là ân sư của thứ sử đại nhân. Khi ta tới bái kiến, đại nhân có căn dặn đặc biệt là phải phân đến chỗ chúng ta ở Phong Nhạc."

 

Quý Hô chau mày. Vị huyện lệnh mới tới này vừa lên chức đã ra lệnh như vậy, còn đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ với thứ sứ đại nhân, chẳng lẽ muốn mượn danh nghĩa đó để làm chuyện thiên vị cho phạm nhân?

 

Trong lòng nghĩ thế, nét mặt Quý Hô thoáng hiện vẻ không vui, nhưng vẫn cúi đầu đáp ứng.

 

Sau khi đám thuộc hạ tản đi lo liệu việc riêng, trong nha môn có một nha dịch đã được sắp xếp sẵn đến dẫn Thu Mộng Kỳ cùng hai người hầu là Xuân Đào và Đại Phúc vào khu nội viện.

 

Huyện nha tọa bắc triều nam, từ nam hướng bắc xây dựng bức tường, đại môn, nghi môn, giới thạch phương, hai bên phương là sáu phòng. Kiến trúc chủ thể có đại đường, nhị đường và tam đường, và bố trí với các phòng bên tương ứng, là nơi trưởng quan cùng thuộc hạ xử lý công vụ.

 

*Huyện nha" (县衙 / 县衙门) là danh xưng chỉ trụ sở làm việc chính thức của huyện lệnh

 

*Nghi môn (仪门): Là cổng nghi lễ phía sau cổng chính (cổng nha môn) nhưng phía trước công đường (đại đường) trong huyện nha hoặc phủ nha.

 

*Giới thạch phương (戒石坊): Là một khối đá lớn, hình phương (hình vuông hoặc hình chữ nhật),khắc lời răn dạy dành cho quan lại.

 

Thông thường, nha môn được xây thành ba dãy viện trở lên, theo bố cục "tiền nha hậu để" nghĩa là nha môn phía trước, chỗ ở phía sau. Đại đường và nhị đường là nơi huyện lệnh thi hành công vụ, gọi là tiền nha.

 

Tam đường trở đi chính là nội viện, nơi sinh hoạt và cư trú của huyện lệnh và người nhà.

 

Tên sai dịch gọi là Hồ Tam cung cung kính kính đi phía trước dẫn đường, đi đến một chỗ thì liền giới thiệu một chỗ, Thu Mộng Kỳ đi một vòng thì có thể hiểu rõ kết cấu toàn bộ huyện nha.

 

Huyện nha không tính là rất lớn, đi một lúc thì liền đến nội trạch, là một cái tiểu viện rất bình thường, có chính đường, nhĩ phòng, đông sương phòng và tây sương phòng, phía sau còn có một dãy phòng, là hậu trạo phòng.*

 

*Hậu trạo phòng: là dãy nhà phụ phía sau (thường dùng cho việc ở của gia nhân, làm bếp, hoặc chứa đồ)

 

Đối với Thu Mộng Kỳ một nữ nhân độc thân không có gia thất, thì viện này quả là quá rộng rãi.

 

Nhìn thấy giữa sân có bốn thiếu nữ trông như nha hoàn, ai nấy đều có dung mạo không tầm thường, cô cau mày hỏi: "Những người này là ai?" (Editor: sao mà dâng hiến cho chị tao hoài =]])

 

Hồ Tam vội vàng đáp: "Là huyện thừa Khổng đại nhân cố ý đưa đến, để lại hầu hạ đại nhân."

 

Người tên Khổng Hưng Hiền này đúng là biết làm việc. Nếu đổi lại là nam huyện lệnh khác, e rằng đã cười đến không khép được miệng. Nhưng mấy nữ nhân này đặt trước mặt cô thì có ích gì, đừng nói là cô không dùng được, cô từng thấy người còn đẹp hơn nhiều, như Tô Vận và Lưu Nguyệt Như, ai mà không hơn mấy người trước mắt này chứ. (Editor: ...)

 

"Bản quan đã mang theo nha hoàn và tiểu đồng, không quen sai khiến người ngoài, ngươi đưa bọn họ về trả lại cho Khổng đại nhân đi. Còn người của ta nếu có chỗ nào không hiểu, đến lúc đó hỏi ngươi là được. Bình thường ngươi ở đâu?"

 

"Tiểu nhân nhà ở trong thành, mỗi ngày giờ Mão đến nha môn điểm danh làm việc, tan nha thì trực tiếp về nhà. Đại nhân bình thường muốn tìm tiểu nhân, có thể sai người đến phòng tuần tra ở nhị đường truyền gọi là được."

 

Thu Mộng Kỳ gật gật đầu: "Đây là nha hoàn của ta tên Xuân Đào, tiểu đồng gọi là Đại Phúc. Ngươi dẫn Xuân Đào đi làm quen các phòng ốc, rồi đưa nàng ấy đi dạo chợ một vòng, nhận biết đường sá xung quanh nha môn. Nếu có việc khác, nàng ấy sẽ tự tìm ngươi."

 

"Rõ, đại nhân."

 

Vị tiểu huyện lệnh trước mắt này, trông tuổi còn trẻ, nhưng trên người lại có quý khí bức người. Ánh mắt trong veo, tinh thần phơi phới. Vừa rồi thấy hắn trò chuyện vui vẻ với các đại nhân khác, còn tưởng rằng là một người dễ lừa. Giờ xem ra, mọi sự không phải như vậy.

 

Hồ Tam không dám xem thường, khom người nói: "Đại nhân, Khổng đại nhân đã sai người quét dọn sạch sẽ mọi gian phòng, đại nhân có thể trực tiếp dọn vào. Tiểu nhân lập tức đưa Xuân Đào cô nương đi nhận biết nơi chốn."

 

Lúc này còn sớm, các quan lại khác vẫn đang làm việc ở tiền đường của nha môn, hậu viện chưa bố trí xong, Thu Mộng Kỳ liền bảo Hồ Tam gọi thêm một nha dịch khác, dẫn cô đi dạo quanh khu vực xung quanh nha môn một vòng.

 

Đợi khi trở về ngồi trước án bàn ở gian phòng phụ, liền có các phòng lại điển* đem những sự vụ trước kia mình quản lý cùng tình huống các nhiệm vụ còn chưa hoàn thành trình báo cho cô, lại nói cần cô ký tên rồi mới lần lượt an bài xuống dưới. Thu Mộng Kỳ suy nghĩ một chút, tạm thời đè lại.

 

*Phòng lại điển (房吏典): chính là cách gọi những lại viên, thư lại phụ trách việc hành chính trong từng lục phòng (sáu phòng) của huyện nha

 

Những chuyện này cô không hiểu gì, vừa mới tới đã ký tên sắp xếp, ai biết cụ thể là chuyện gì. Để đè lại vài hôm rồi tính.

 

Các lại điển cũng không dám thúc ép, ngượng ngùng lui xuống.

 

Cuối giờ chiều, Huyện úy Quý Hô đến báo, nói phạm nhân từ Kinh Đô đã tới nơi. Thu Mộng Kỳ vốn muốn đi thăm Tô Vận và mọi người, nhưng nghĩ cô vừa mới áp xuống công việc của sáu phòng xong xuôi, giờ mà tích cực đi quan tâm việc sung quân của phạm nhân, thì e rằng các quan lại khác sẽ bàn tán. Thế nên, cô tạm thời nhẫn lại, chờ mai chính thức tiếp nhận công việc trong huyện rồi mới sắp xếp cụ thể cho họ.

 

Ở hậu viện, Xuân Đào dẫn theo Đại Phúc dùng nước sạch lau dọn lại gian phòng nơi Thu Mộng Kỳ ở một lượt, sau đó lại theo Hồ Tam mấy lần ra chợ, mua sắm chăn nệm mới cùng các vật dụng sinh hoạt, mãi đến lúc chạng vạng mới tạm ổn.

 

Vốn cũng có chuẩn bị sẵn một số đồ mới, nhưng những đệm chăn đó không qua tay người của mình, dùng lên không thấy yên tâm.

 

Kể cả chậu thau rửa mặt, rồi nồi niêu bát đũa trong nhà bếp cũng đều thay mới hết.

 

Chờ các quan lại nha dịch khác tan nha về hết, cô cuối cùng cũng có thể ổn định chỗ ở.

 

Suốt quãng đường vừa qua, Xuân Đào sớm đã nắm rõ khẩu vị của chủ tử mình, hai món mặn một món canh, khẩu phần đều vừa vặn.

 

"Đại nhân, nơi này gần biển, ngoài chợ toàn bán hải sản, giá lại rẻ, chỉ ba văn tiền là mua được một con cá, tôm trông cũng tươi ngon, chỉ là nô tỳ chưa biết nấu, chờ vài hôm nữa nô tỳ học được cách rồi sẽ làm món tôm cho ngài ăn."

 

Cá được chiên, lớp da không rách, thịt không vụn, bên ngoài thơm giòn, bên trong mềm ngọt, rất thích hợp để nhắm rượu.

 

Canh là dùng ốc biển làm nền, thêm vài miếng đậu hũ nhỏ, tươi ngon vô cùng.

 

Thêm một đĩa rau xanh nhỏ, trong tiết trời tháng Tư thế này, mấy món ăn không dầu mỡ, không ngấy, vừa khéo hợp vị.

 

Thu Mộng Kỳ vừa uống canh vừa nói: "Ngon, tay nghề của Xuân Đào càng lúc càng giỏi."

 

Xuân Đào được khen, trong lòng cũng vui mừng hớn hở.

 

"Không cần hầu hạ ta, ngươi đi ăn cơm với Đại Phúc đi, cả ngày nay cũng đã mệt, lát nữa quay lại thu dọn bát đũa là được."

 

Xuân Đào nghe theo lui xuống, vào bếp ăn cơm cùng đệ đệ.

 

Thu Mộng Kỳ từ trước đã dặn, cô ăn gì thì hai tỷ đệ Xuân Đào cũng ăn cái đó, bảo Xuân Đào tự để phần cơm lại trong bếp. Khi ấy Xuân Đào cảm động đến bật khóc, hai tháng nay đi theo Thu Mộng Kỳ, ăn ngon uống đủ, tuy dọc đường vất vả gió sương, nhưng vì đồ ăn đủ chất, thân hình vốn gầy guộc của nàng cũng dần có da có thịt, gương mặt tròn trịa lên không ít.

 

Nhìn lại Đại Phúc, dáng người cũng cao lên nhiều.

 

Nhị Phúc cũng vậy, lông bóng mượt, sáng sủa.

 

Ăn xong tiêu thực một chút, trời cũng đã tối, Xuân Đào sớm chuẩn bị sẵn nước nóng, Thu Mộng Kỳ vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm nước ấm, rồi chìm vào giấc ngủ say.

 

---

 

Lời tác giả:

 

Tài Lưu tham khảo nghi lễ nhậm chức của huyện lệnh mới:

 

Editor: thực ra link die hết r các bạn ạ :v

 

【Nghi lễ nhậm chức của huyện lệnh triều Minh】[https://mbd.baidu.com/ma/s/meyDrrFo](https://mbd.baidu.com/ma/s/meyDrrFo)

 

【Tìm hiểu nghi thức "lễ nghi" nhậm chức của tri huyện thời cổ đại (toàn văn)】[https://www.wenmi.com/article/pwitfr033z5w.html](https://www.wenmi.com/article/pwitfr033z5w.html)

 

Cảm ơn những thiên sứ nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dưỡng chất trong khoảng thời gian từ 2023-04-29 20:37:40 đến 2023-04-30 20:58:14 nhé\~

 

Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng lựu đạn: LittleKate 1 quả;

 

Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tặng mìn: 哐哐, yuyuyu mỗi người 1 quả;

 

Cảm ơn thiên sứ nhỏ đã tưới dưỡng chất: yuyuyu 30 chai; 可爱因子1/n 10 chai; 扎马尾的扣脚大汉 9 chai; 梦愿·星晨 8 chai; 香菜君 6 chai; 62636706 5 chai; 步流浪 2 chai; 过客, 华以沫的苏尘儿, 陌上贼 mỗi người 1 chai;

 

Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.