Đêm giao thừa chẳng mấy chốc đã tới.
Trước đây ở Kinh Đô, vào đêm giao thừa, Tô gia phải nhảy múa trừ tà, dán câu đối xuân, phong kín giếng, đốt pháo, ăn cơm tất niên, thức canh giao thừa... long trọng vô cùng. Thế nhưng năm nay cả nhà bị sung quân đến biên ải, trôi dạt khắp nơi, may mắn gặp được Thu Mộng Kỳ, lại thêm phương pháp chế muối của Tô Vận, mới có thể từ thân phận quan nô tù nhân phục hồi thành lương dân, đúng là hết lần này đến lần khác trải qua nguy hiểm trùng trùng.
Trải qua kiếp nạn này, cả nhà cũng trở nên khiêm tốn hơn nhiều, đến giao thừa cũng chỉ đơn giản dán một cặp câu đối mới, nấu một bàn cơm tất niên là xong.
Theo phong tục địa phương, bữa cơm được bắt đầu vào giờ Dậu buổi chiều.
Những năm trước ở Kinh Đô, vì coi trọng lễ nghi nên còn phải chia bàn mà ngồi, giờ thì cả nhà mười người vừa đủ một bàn ăn.
Trên bàn bày đầy đủ các món ngon, gà vịt hải sản, hương thơm ngào ngạt.
Tô Học Lâm cùng Tô nhị gia rót mấy chén rượu nhạt, Tô Trường Bình ở bên làm bạn.
Tô nhị gia hỏi: "Đại lang, nghe nói tửu phường các ngươi mới ủ được mẻ rượu nếp, còn hàng tồn không?"
Tô Trường Bình lắc đầu: "Hiện tại nạn đói hoành hành, lương thực vô cùng quý giá, đại tỷ chỉ cho mua năm trăm cân để thử, ủ được gần bốn trăm cân rượu nếp, trong chớp mắt đã bị tranh nhau mua sạch, chỉ chừa lại mấy chục cân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-cung-tinh-dinh-trong-trot-dung-co-do/2918599/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.