An Vương dẫn đại quân rời kinh hơn hai tháng, đến cuối năm. Kinh thành cách xa khói lửa chiến trường, vẫn luôn náo nhiệt, phồn hoa. Cuối năm, dân chúng hiếm có lúc thảnh thơi, lòng đầy chờ mong, háo hức. Để cầu năm mới tốt lành, nhà nào cũng rạng rỡ, hết lòng chuẩn bị lễ Tết. Dân chúng ngoài cung như mọi năm, cố gắng đón một cái Tết vui vẻ, thăm viếng họ hàng, sum vầy ấm cúng.
Trong cung thì giản dị hơn. Đêm giao thừa, ngài cùng hai Thái Hậu, các phi tần và hoàng tử, công chúa dùng bữa đoàn viên. Không có tiếng đàn sáo, ngài vì lo chiến sự Tây Khương mà tâm trí không yên. Vì để duy trì vẻ ngoài hòa khí, mọi người thỉnh thoảng nâng ly chúc tụng, nói lời tốt lành. Bữa ăn giao thừa nhanh chóng kết thúc.
Hai năm nay, ngày mùng Một, Thái Tử thường thay ngài tế tổ. Lần này, ngài đích thân đi, thần sắc trang trọng, lòng cầu tổ tông phù hộ An Vương thắng trận, thu hồi Thanh Châu. Đánh trận chẳng phải lời nói suông, cần cả nước dốc sức. Binh mã, lương thảo, lòng dân, thiếu một thứ cũng không được.
Năm xưa, Đại Tề bị địch ba mặt, tình thế nguy ngập, triều đình áp lực nặng nề, Thanh Châu đã lâu không hạ được. Ngài muốn đánh tiếp, nhưng lương thảo thiếu, biên quan tử thương vô số, còn phải có thời gian triệu tập thanh niên trai tráng đi lính. Đa số chưa qua huấn luyện, lên chiến trường chỉ uổng mạng. Cuối cùng, Đại Tề đành từ bỏ Thanh Châu.
Từ đó, Thanh Châu trở thành vết sẹo trong lòng ngài, bề ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-lam-hoang-de/2981301/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.