Hành động của Thận Vương và Tĩnh Vương, ngày thường vốn không nổi bật, cũng chẳng mấy ai để tâm. Nhưng vào thời khắc đặc biệt này, chỉ một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến họ trở nên lồ lộ trong mắt mọi người.
Trong mắt người khác, hoặc là họ đang làm chuyện mờ ám nên lòng đầy lo lắng, hoặc là họ quá coi trọng ý kiến của Thụy Vương, nên gặp chuyện gì cũng muốn cùng hắn thương lượng.
Dù là trường hợp nào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ, vây chặt lấy họ, như muốn xuyên thấu lớp vỏ ngoài để nhìn sâu vào tâm can.
So ra, Thụy Vương vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, từ điểm này mà nói, tâm lý của hắn vững vàng hơn Thận Vương và Tĩnh Vương rất nhiều.
Thụy Vương đưa mắt nhìn Tiêu Yến Ninh từ đầu đến chân, vẻ mặt khó hiểu: "Ta không hiểu ý của Thất đệ lắm. Khi Thái tử điện hạ mất tích năm xưa, đám hoàng tử chúng ta tuổi còn nhỏ, chưa ai rời cung lập phủ, làm sao biết được ai phái người truy sát Thái tử? Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm, sau khi Thái tử hồi kinh đã nói rõ chuyện bị tập kích. Chẳng phải là do đám quan viên liên quan đến Nam Cương và mỏ vàng sợ hãi, lo Thái tử tra ra chuyện họ làm giả mỏ vàng, nên mới phái người truy sát để che giấu hành vi tham ô vàng hay sao? Qua bao năm, Thất đệ giờ nhắc lại chuyện này, rốt cuộc có ý gì?"
Tiêu Yến Ninh: "Chẳng có ý gì cả, chỉ là tò mò thôi."
Thụy Vương cười khẩy: "Nếu Thất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-lam-hoang-de/2981368/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.