Nhờ Tiêu Giác và Tần Khê bảo vệ con cái, suốt những năm cấp hai sau đó, Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh êm ả lạ thường.
Tốt nghiệp cấp hai, cậu thi đỗ trường trung học tốt nhất địa phương với thành tích xuất sắc. Lương Tĩnh nền tảng yếu hơn, nhưng đi theo con đường tuyển sinh đặc cách môn thể thao, điểm số thấp hơn học sinh thường. Cuối cùng, y không học cùng trường với cậu, nhưng hai trường cũng gần nhau.
Ba năm cấp hai, Tiêu Yến Ninh không cầnphải đi làm thêm nữa. Có Tiêu Giác và Tần Khê, cậu không bao giờ lo đói, cũng chẳng phải bận tâm chuyện sinh hoạt, nhờ vậy tiết kiệm được nhiều thời gian để học. Thêm khoản tiền từ cha cậu và những phong bao Tiêu Giác, Tần Khê tặng mỗi dịp sinh nhật, Tết, cậu đủ dùng cho năm đầu cấp ba.
Khi có kết quả, Tiêu Giác và Tần Khê cảm thán, nếu không có cậu, Lương Tĩnh e là chẳng thi nổi cấp ba, chắc chỉ đi làm công nhân khuân gạch. Theo giá thị trường gia sư, đó là cả một khoản lớn, nếu cậu không chịu nhận tiền, sẽ khiến họ áy náy lắm. Họ bảo họ cũng chẳng dám nhờ cậu kèm Lương Tĩnh nữa.
Nghe vậy, Tiêu Yến Ninh chỉ mỉm cười. Tiêu Giác và Tần Khê cứ thích dùng chiêu này "chặn họng" cậu suốt ba năm qua. Ba năm ấy, Lương Tĩnh gần như ngày nào cũng ăn cùng cậu. Kỳ nghỉ, họ gọi cậu đến nhà kèm cặp y, rồi lo cả ba bữa cho cậu.
Tính ra tiền, ba bữa ăn và chỗ ở họ cho cậu, đâu thể so với những buổi học dạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-ve-co-dai-lam-hoang-de/2981437/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.