“ Trận pháp hôm nay, tựa hồ… ” Lâm Mặc Uyên xem xét trận pháp trước mặt, trong mắt xẹt qua vài phần do dự.
“ Lâm đạo hữu, sao vậy? ” Cố Diệu Ngọc khó hiểu hỏi Lâm Mặc Uyên.
Lâm Mặc Uyên lắc đầu nói: “ Không có gì, chỉ là trận pháp này hôm naycho ta một loại dự cảm khôngtốt. ”
Cố Diệu Ngọc khó hiểu: “ Trận pháp xảy ra vấn đề gì sao? ”
“ Không biết, nhưng có vẻ lại bị kia hai thằng nhóc kiađộng tay động chân. ” Lâm Mặc Uyên lạnh lùng nói.
Cố Diệu Ngọc không cho là đúng: “ Hai thằng nhóc kia không phải chỉ là thường xuyên chắp vá khắp nơi thôi sao? Chắc không có gì ghê gớm đâu. ”
Lâm Mặc Uyên nhìn trận pháp lóe ra quang mang, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
Cố Diệu Ngọc nhìn Lâm Mặc Uyên thần tình ngưng trọng, trong lòng không khỏi cũng có chút khẩn trương, Cố Diệu Ngọc thật cẩn thận nện một kiếm lên quầng sáng, quầng sáng loạn một lúc, lại khôi phục bình tĩnh.
Thấy không có dị trạng gì, Cố Diệu Ngọc thở ra một hơi, thoạt nhìn không có gì khác bình thường!
Lão nhân Lâm Mặc Uyên này không có gì bản lãnh, lại còn cằn nhà cằn nhằn, Cố Diệu Ngọc khinh thường nghĩ.
Cố Diệu Ngọc tùy tay đánh ra vài lần lên quầng sáng, quầng sáng dao động một trận, sau đó khôi phục bình tĩnh.
Cố Diệu Ngọc nhăn chặt mày, quay đầu nhìn qua Lâm Mặc Uyên, “ Lâm đạo hữu, có vấn đề gì sao? ”
Lâm Mặc Uyên thấy biểu tình Cố Diệu Ngọc mơ hồ lộ ra hoài nghi và khinh thường, tâm tình tích tụ lại.
“ Hiện giờ thoạt nhìn không có.” Lâm Mặc Uyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-chi-phao-hoi-nam-xung/1718353/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.