Dù trong thời gian này có rất nhiều việc nhưng vừa bước vào cửa hàng hương liệu đã có thể cảm nhận được không khí khác thường, Hoa Ngọc La đối với Nhị ca lúc gần lúc xa, còn có chút u ám, mà Nhị ca đối xử với nàng rất tốt - dĩ nhiên Nhị ca đối xử với ai cũng rất dịu dàng khiêm tốn.
Hoàng Phủ Cẩn nắm lấy tay Tô Mạt, hai người đi bộ đến phía sau cửa hàng, nơi đó ban đầu là nơi Tô Mạt ở sau đó Tô Hinh Nhi cũng ở đó một thời gian, nay là chỗ ở của Hoa Ngọc La.
Thời tiết tháng ba rất đẹp, hoa đào và hoa hải đường đều nở rất đẹp, cảnh xuân tươi đẹp, hồ nước trong vắt, bóng hai người in trên mặt nước, giống như một bức họa. Nha hoàn trong viện im lặng nhìn hai người, vô thức dừng lại mọi việc, chỉ sợ phá hỏng bức tranh đẹp này.
Tô Mạt nói nhỏ: “Cẩn ca ca, chúng ta nên có kế hoạch sớm, hoàng đế sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Từ thái độ của Hoàng Phủ Cẩn đối với hoàng đế, ông ấy cũng đoán ra được chuyện xảy ra dưới địa cung, ngoài ra cũng đoán được thân phận của Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng đế là người rất đa nghi, cộng thêm cảm giác của ông đối với Hoàng Phủ Cẩn rất kỳ lạ, không thể nào không biết.
Ngoài ra với thái độ của đám người Tả Minh Thụy, cũng có thể đoán được phần nào.
Cho nên, Tô Mạt cảm thấy hiện giờ hoàng đế im lặng như vậy là vì đã có kế hoạch sắp tới, nhất định là âm mưu hại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/xuyen-viet-du-long-hi-phuong-thien-tai-tieu-vuong-phi/2359782/chuong-1540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.