“Không cần chết nữa? Chàng nghĩ ra cách rồi à? Trước tiên chàng để ta xuống đã!”
Yến Nguyên Chiêu nói đứng là đứng, nói bế là bế, A Đường bị ép hai chân lơ lửng, đối mặt treo trên người hắn, cảm giác thật chẳng dễ chịu gì.
Thế nhưng Yến Nguyên Chiêu sải chân dài, bước đi như bay, thẳng đến gian mật thất giấu binh khí mới đặt nàng xuống đất.
A Đường giận dỗi nhìn hắn.
Yến Nguyên Chiêu cúi người lau vết ẩm còn sót lại trên môi nàng, nghiêm túc nói: “Tối qua ta dẫn người đến xưởng gỗ bắt người, lúc đó rõ ràng hai huynh đệ họ Lý đều ở trong xưởng, vậy mà lại thoát được cả hai, không ai nhìn thấy chúng rời đi bằng đường nào. Lẽ ra ta nên nghĩ tới điểm này từ sớm. Rất có khả năng bọn họ đã dùng mật đạo này để trốn thoát, nên mới không bị ai phát hiện.”
Một lời khiến A Đường lập tức thoát khỏi bầu không khí mờ ám ban nãy, mắt nàng mở to, giọng đầy kích động.
“Ý chàng là mật đạo này còn có lối ra? Thông từ căn phòng này ra bên ngoài?” Ánh mắt nàng bay khắp bốn bức tường trơn nhẵn lạnh lẽo, “Nhưng nơi này không giống có cửa ra vào gì cả!”
Thật đúng là như một khối sắt nguyên khối, vững như bàn thạch.
Tất nhiên, gian đá này vẫn để lại khe hở thông khí, nên họ vẫn thở bình thường, đèn dầu cũng có thể cháy. Nhưng nếu nói từ đây thoát ra ngoài, e rằng chỉ có sâu kiến mới làm được.
“Mắt thấy chưa chắc là thật.” Yến Nguyên Chiêu nói, “Còn một vấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yen-lang-quan-lai-noi-gian-roi/2861203/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.